Sau Khi Chị Kế Ác Độc Của Nam Chính Thức Tỉnh - 13 - Hoàn

Cập nhật lúc: 2024-07-05 01:38:58
Lượt xem: 818

13.

 

Câu hỏi không dùng đầu óc này vừa nói ra, tôi liền biết nguy rồi.

 

Quả nhiên ---

 

"Có khỏe không?"

 

Thẩm Tuấn tức tới bật cười: "Chị cảm thấy bọn em sống rất tốt sao?"

 

"Không... Ý chị không phải vậy..."

 

Không đợi tôi giải thích, bóng dáng cao lớn đã đè xuống, mặt đối mặt ấn tôi ngã xuống giường.

 

Tiếng thở dốc nặng nề vang lên bên tai khiến cổ tôi nổi đầy da gà.

 

Tim tôi đập thình thịch, vừa sợ vừa giận: "Thẩm Tuấn, em làm gì đấy?"

 

Thẩm Tuấn càng dán người vào gần hơn, vùi mặt thật sâu vào trong hõm cổ tôi.

 

"Ngày đó, sau khi thi xong, em và anh đã tới cửa hàng mua hoa, đặt một chiếc bánh ngọt."

 

Những nắm đ.ấ.m tôi đánh lên người cậu tức thì mất đi sức lực, cảm giác tội lỗi với bọn họ lập tức dâng trào trong lòng.

 

"Chúng em tràn đầy mong chờ quay về, muốn chúc mừng cùng chị. Mở cửa, lại phát hiện, chị đã rời đi, vườn không nhà trống."

 

Giọng Thẩm Tuấn vừa khàn vừa nặng, không biết đã đè nén bao nhiêu: "Chị, chị có biết tâm tình bọn em lúc ấy ra sao không?"

 

Vành tai tôi cảm thấy ướt át, sau đó bị người ta cắn một cái.

 

"Chị còn nhớ em đã nói, thi xong quay về sẽ nói với chị một chuyện không?"

 

Đôi chân dài của cậu khóa chặt tôi lại, giãy dụa thế nào cũng không thoát ra được.

 

Hai tay tôi chống lên lồng n.g.ự.c nóng bỏng của cậu, khẽ đáp: "Nhớ rõ."

 

Cậu ôm tôi chặt hơn, ở bên tai tôi thổ lộ bí mật hèn hạ mà cậu che dấu đã lâu:

 

"Chị, em thật sự rất yêu chị..."

 

"Không phải tình yêu của em trai với chị gái, em thật sự say đắm ánh mắt dịu dàng khi chị nhìn em. Mỗi ngày em đều khát vọng chị có thể chạm vào cơ thể em, cái cảm giác ngứa ngáy lại ngây ngất đó."

 

"Từ sau khi em 16, tất cả các giấc mơ của em đều là chị."

 

"Trong mơ, chị giống như một tiểu yêu tinh, quấn trên người em, muốn em hôn chị, ôm chị một cái..."

 

"Chị, chị đang run, chị rất sợ sao?"

 

Tôi lạnh lùng nói: "Câm miệng, chị không muốn nghe!"

 

"Bụp", có người mở đèn lên.

 

Ánh sáng chói lòa khiến tôi lóa mắt, phải cố gắng mở mắt ra.

 

Tôi thấy Thẩm Ngọc xuất hiện ở cửa, sắc mặt bình tĩnh, nhìn chằm chằm chúng tôi, đôi mắt sâu thẳm.

 

Tôi giãy dụa dưới thân Thẩm Tuấn, vươn tay xin giúp đỡ: "Thẩm Ngọc, cứu, cứu chị."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sau-khi-chi-ke-ac-doc-cua-nam-chinh-thuc-tinh/13-hoan.html.]

 

"Chị, chị cầu cứu với anh ta sao?"

 

"Ha ha ha..." Thẩm Tuấn cười tới mức chảy cả nước mắt.

 

"Chị biết không? Em chỉ dám nhớ chị ở trong mơ, còn anh ta thì khác."

 

"Anh ta mới là kẻ biến thái hoàn toàn. Anh ta thu thập từng cái bát, bàn chải đánh răng... thậm chí là cả đồ lót chị từng dùng, mang về cất trong cái két sắt trong phòng anh ta đấy."

 

"Chị có muốn đi xem không?"

 

Toàn thân tôi phát run, không phát ra được âm thanh nào nữa.

 

Thẩm Tuấn cười khẽ: "Chị gái ngoan, chị còn muốn cầu cứu anh ta nữa sao?"

 

Tại sao lại như vậy?

 

Vì sao tôi đã nuôi nấng bọn họ đúng theo sách giáo khoa rồi, mà bọn họ vẫn trở thành dáng vẻ điên cuồn thế này...

 

Hơn nữa, đối tượng bọn họ yêu cuồng nhiệt không phải là nữ chính sao?

 

"Không, không phải như thế..." Tôi mở to hai mắt, mấp máy môi, "Hai đứa hẳn là, hẳn là nên ở cùng với Nhạc Nhan... Không phải như bây giờ..."

 

Trong lòng tôi cảm thấy sợ hãi.

 

Lại có một chút hưng phấn bí ẩn.

 

Sau khi mẹ mất, người cuối cùng yêu thương tôi trên thế giới này cũng đã biến mất.

 

Tôi thường xuyên cảm thấy mất đi liên hệ với thế giới này, tựa như mây bay lơ lửng trên trời, không rơi xuống được.

 

Nhưng hiện tại tôi đã biết, thì ra tôi cũng được người khác yêu thương nhung nhớ nhiệt liệt như thế, thậm chí tới mức biến thái. Tôi không phải là một người cô độc.

 

Chắc tôi cũng bị bệnh rồi.

 

"Nhạc Nhan nào!"

 

Không biết Thẩm Ngọc đã lại đây từ khi nào, đôi tay xinh đẹp lạnh như băng khẽ vuốt ve khuôn mặt tôi: "Vì sao bọn em lại phải ở chung với cô ấy..."

 

Tôi lẩm bẩm: "Bởi vì cô ấy là nữ chính..."

 

"Nói sảng gì vậy, người trong lòng bọn em là chị."

 

Khuôn mặt tuấn tú như ngọc của Thẩm Ngọc không ngừng phóng đại trước mắt tôi, hương thơm thanh lãnh quen thuộc tràn ngập tất cả các giác quan của tôi.

 

Tay của tôi bị Thẩm Tuấn nắm lấy, mười ngón đan xen, cổ tay chợt lạnh.

 

Tôi hoảng hốt nhìn xuống, một cái khóa màu vàng rắn chắc lại tinh xảo, đã khóa lại trên cổ tay tôi.

 

Một đầu khác, nằm trong tay cậu.

 

"Chị, chị không chạy được nữa."

 

"Chị mới là nữ chính của chúng em."

 

-HẾT-

 

Bình luận

11 bình luận

Loading...