SAU KHI CẦM NHẦM KỊCH BẢN CỦA NỮ CHÍNH - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-07-04 22:35:09
Lượt xem: 2,053

Ngũ hoàng tử như thấy Diêm Vương sống, sợ đến ngây người, muốn khóc mà không ra nước mắt.

"Chu huynh, ngươi hiểu lầm rồi."

Ta giải thích: "Biểu ca, không phải như ngươi nghĩ đâu."

Chu Viễn Sinh vẫn giữ sắc mặt lạnh lùng: "Ra ngoài."

Ngũ hoàng tử lập tức biến mất.

Trong không gian tĩnh lặng, Chu Viễn Sinh nhìn chằm chằm vào ta, gằn từng chữ một.

"Nói."

Ta mím môi.

Thường ngày hắn mạnh mẽ, ta liền giả vờ yếu đuối, nhưng gần đây ta vốn đã không vui, hắn lại còn chất vấn ta như thế này đây.

"Ngũ hoàng tử chẳng qua đến hỏi thăm về tỷ tỷ, ngươi không đi quan tâm tỷ tỷ, lại đến tìm ta làm gì."

Hắn cười khẩy vì tức giận: "Ngươi đang giận? Ngươi tốt nhất nên nghĩ xem mình giận vì điều gì?"

Ta ngừng lại, nghĩ kỹ, hình như đúng là ta vô lý.

Nửa tháng nay hắn bôn ba theo ta đến Hàng Châu, đối đãi với phụ thân lễ nghi chu đáo, không có một lời than phiền, giữa hắn và tỷ tỷ cũng không hề có gì vượt quá.

Ta cảm thấy hổ thẹn: "Xin lỗi, ta quá mệt mỏi rồi."

Hắn như đoán được điều gì, ánh mắt lạnh lùng.

"Ngươi bỏ công sức lớn như vậy, chỉ để tác hợp ta và tỷ tỷ của ngươi?"

"Sau đó lại tự mình ở đây tức giận?"

"!!"

Người này thật sự thông minh quá đỗi.

Ta cảm thấy đắng lòng, cố giải thích vài câu.

"Ta thật lòng muốn ngươi gặp gỡ gia đình ta, ta không có ý tác hợp các ngươi."

Lời nói dối này, ngay cả ta cũng cảm thấy xấu hổ.

Hắn chỉ lặng lẽ nghe, không nói gì.

"Vậy tại sao ngươi luôn nói chuyện với Ngũ hoàng tử?"

"......" Ta không biết hắn tự dưng lại nhắc đến Ngũ hoàng tử làm gì.

"Việc này có liên quan gì đến hắn, hơn nữa ta đâu phải ngày nào cũng nói chuyện với hắn."

"Hôm nay, và cả hôm qua." Hắn lạnh lùng, "Các ngươi luôn nói những điều ta không hiểu, và ngươi trông rất vui vẻ."

Ta ngửi thấy mùi chua lè.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sau-khi-cam-nham-kich-ban-cua-nu-chinh/chuong-9.html.]

Dù ta có ít kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, nhưng cũng nhìn ra được, hắn đang ghen.

Và còn ghen không ít.

Ta bĩu môi: "Ta chẳng qua gặp mặt nói vài câu, cũng không tránh né hắn. Những lời đó cũng chỉ là những câu chuyện không quan trọng, giữa chúng ta không thể trong sạch hơn."

Hắn nhướng mày: "Thật trùng hợp, ta và tỷ tỷ của ngươi cũng không thể trong sạch hơn."

Giọng điệu của hắn mang theo sự chế nhạo quen thuộc, nhưng lại câu nào cũng đúng lý, ta thực sự không thể phản bác lại.

Ngay cả hôm đó bên hồ, hành động của hắn cũng rất lịch thiệp, không hề có gì mờ ám.

Hắn nhìn ta chăm chú, nhếch môi cười, chậm rãi nói.

"Vậy Ôn cô nương, ngươi đang giận điều gì?"

Ta nghiến chặt môi, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng.

Không nói lại được, thì giả vờ yếu đuối.

Ta vịn vào tường: "Biểu ca, ta mệt quá, đầu hơi choáng váng, ta về trước đây."

Hắn khẽ hừ một tiếng: "Lại choáng?"

Eo ta đột nhiên bị siết chặt, hắn bế bổng ta lên, chân ta như lơ lửng, rơi vào vòng tay hắn.

Hơi ấm và hương thơm từ người hắn lập tức bao phủ ta.

"?!"

Hắn đang làm gì vậy?

"Ngươi mau thả ta xuống!"

"Chu Viễn Sinh, đừng động tay động chân."

"Nghe lời, đừng động." Giọng nói không cho phép phản kháng.

Ta vô thức nắm chặt cổ áo hắn, thân hình hắn vốn cao lớn, vòng eo rắn chắc, chạm vào thấy nóng, mặt ta đỏ bừng.

May mắn xung quanh không có ai, trong viện chỉ có mấy tỳ nữ thân cận của ta, họ tránh mặt quay đi.

Hắn đặt ta xuống giường, ta ngay lập tức chui vào chăn.

Cả đời này ta không muốn gặp lại hắn nữa.

"Không phải đầu choáng sao, hửm?"

Ta không muốn nói chuyện.

Bên ngoài im ắng, như có ánh nhìn cháy bỏng, nồng nàn.

Không biết bao lâu sau, giọng nói của hắn vang lên, thêm vài phần nghiêm túc và chân thành.

"Ôn Doanh, ta không biết ngươi đang mưu tính điều gì, nhưng ta đã có người trong lòng, ta không hứng thú với bất kỳ nữ tử nào khác."

"Điều này, ngươi mãi mãi phải nhớ."

Bình luận

11 bình luận

Loading...