SAU KHI CẦM NHẦM KỊCH BẢN CỦA NỮ CHÍNH - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-07-04 22:24:09
Lượt xem: 2,559

Thấy Chu Viễn Sinh không chút động lòng, ta chuyển mục tiêu sang lão phu nhân.

Khi cùng bà dự cung yến xem kịch, ta không quên thì thầm bên tai bà rằng tỷ tỷ ta tài trí thông minh, nếu được lão phu nhân giáo dưỡng, ắt sẽ khiến bốn phương kinh ngạc.

Ta đang nói thì con mãnh hổ trên đài bắt đầu rống lên dữ tợn.

Cùng với mấy tiếng "rầm rầm", chỉ thấy con vật khổng lồ đó xông ra khỏi lồng sắt, hướng về phía khán giả mà lao tới.

Tiếng hét kinh hãi vang lên khắp nơi.

Trong lúc hỗn loạn, ta dìu lão phu nhân chạy trốn.

Chợt thấy một bóng thanh y lướt qua bên cạnh, một mũi tên sáng loáng hướng về phía mãnh thú.

Bóng dáng ấy, mũi tên ấy, sao mà quen thuộc đến thế.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, ta nhớ lại tình tiết trong sách.

Chính là trong lúc nguy nan này, nam chính cứu được nữ phụ phản diện nhất trong sách - Bình Nam Công chúa.

Cũng từ đó, công chúa đối với hắn một lòng yêu thương, gây đủ mọi khó khăn cho nữ chính.

Khi ta an bài xong xuôi cho lão phu nhân, con hổ đã bị b.ắ.n thành nhím, nằm c.h.ế.t dưới đất.

Chu Viễn Sinh ung dung đỡ Bình Nam Công chúa đứng lên.

Công chúa vẫn còn sợ hãi, vẻ mặt xinh đẹp lúc này tái nhợt, mái tóc vốn được chải chuốt cẩn thận đã trở nên rối bời.

Nàng nhìn Chu Viễn Sinh, xúc động nói gì đó.

Ta chỉ nghe thấy hắn đáp "Ừ" một tiếng, nói: "Không sao."

Sự lạnh lùng của hắn dường như khiến công chúa có phần thất vọng, nàng mỉm cười tao nhã, chỉnh lại y phục rồi rời đi với người hầu vây quanh.

Ta từ xa gọi lại một tiếng: "Biểu ca."

Chu Viễn Sinh đi về phía ta, một vị công công đuổi theo sau.

"Hôm nay công chúa được thế tử cứu, vô cùng cảm kích, xin thế tử hãy ở lại dùng bữa tối."

Ngay lập tức, ta cảnh giác cao độ.

Nữ chính còn chưa xuất hiện, sao nữ phụ dám?

Ta kéo vạt áo Chu Viễn Sinh, yếu ớt nói: "Biểu ca, ta không khỏe."

Hắn hỏi: "Sao thế?"

Ta cất giọng gần như là cầu xin:  "Có lẽ là bị dọa sợ, ta lạnh lắm, huynh đưa ta về phủ được không?"

Chu Viễn Sinh nói với công công: "Tạ ơn hảo ý của công chúa, biểu muội ta không khỏe. Ta phải đưa nàng về trước."

Công công trơ mắt nhìn hắn đưa ta đi, nuối tiếc nói: "Thế tử xin dừng bước…"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sau-khi-cam-nham-kich-ban-cua-nu-chinh/chuong-4.html.]

Chu Viễn Sinh quay lại nhìn ông ta: "Không nghe rõ à?"

Chỉ một câu, lạnh lùng đáng sợ.

Công công sợ hãi, không dám hé một lời.

Lúc lên xe, ta cảm giác được một ánh nhìn lạnh lẽo sau lưng, nhưng khi quay đầu chỉ thấy cổng ra âm u, không một bóng người. 

Ta lập tức cảm thấy cả người lạnh lẽo. 

Chẳng lẽ ta đã bị nữ phản diện chú ý?

Ta vô thức ôm chặt cánh tay Chu Viễn Sinh, bất an hé mở một góc cửa xe, cẩn thận nhìn ra ngoài.

"Ngươi nhìn trộm à?"

Chu Viễn Sinh ngồi bên cạnh ta, ánh mắt trầm ngâm.

Ta vội buông tay, nhưng lại bị hắn nắm lấy.

Cảm giác trong tay nóng rực, ta như bị điện giật mà rụt lại.

Chàng nhíu mày: "Tay sao lại lạnh như vậy?"

Còn có thể vì sao chứ, bị dọa sợ chứ sao!

Ta suy nghĩ một lúc mới nói: "Biểu ca, ta không thích Bình Nam Công chúa, huynh có thể không gặp nàng, gặp cũng đừng nói chuyện với nàng được không?"

Chàng: "??"

Ta lúng túng giải thích: "Nàng ta trông không dễ gần."

Hắn im lặng không trả lời.

Ta bèn xoay người, kéo kéo tay áo hắn: ”Đi mà, biểu ca."

Hắn nhìn ta, cuối cùng nói: "Ngươi cầu xin người khác chỉ đơn giản thế này à?"

Ta khựng lại một chút, bắt đầu ca ngợi: "Huynh tốt bụng như vậy, yêu thương ta như vậy, huynh đồng ý với ta đi."

Dù những điều này chẳng giống tính cách của hắn.

Theo hiểu biết của ta trong nửa năm qua, nếu hắn không muốn, sẽ từ chối ngay từ đầu, có khi còn kèm theo lời chế giễu.

Sự im lặng của hắn đã cho thấy sự ngầm đồng ý.

Qua một lúc, hắn đưa tay qua vai ta, chỉnh lại tư thế cho ta.

"Ngồi ngay ngắn."

Ta vui mừng, khôn xiết, nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Chẳng để ý rằng, suốt chặng đường, hắn luôn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.

Không hề buông.

Bình luận

11 bình luận

Loading...