SAU KHI CẦM NHẦM KỊCH BẢN CỦA NỮ CHÍNH - Chương 14

Cập nhật lúc: 2024-07-04 00:29:27
Lượt xem: 663

Chu Viễn Sinh lên đường vào ngày nữ chính trong nguyên tác qua đời.

Thực lòng ta không muốn hắn rời đi vào lúc này, ta tuyệt đối không thể dám coi thường sức mạnh của cốt truyện.

Ta hỏi hắn: "Chàng đi rồi, nếu công chúa lại gây phiền phức cho ta thì sao?"

Chu Viễn Sinh trầm mặc một lúc, rồi nói: "Đừng ra ngoài, chờ ta trở về."

…Chỉ thế thôi sao?

Mặt ta đầy vẻ không tin, hắn điềm tĩnh nói: "Nàng không ra ngoài, nàng ta làm sao có cơ hội?"

"Vạn nhất nàng ta phái người đến phủ, hại ta và tỷ tỷ thì sao..."

"Nàng ta không dám." Hắn không biết lấy đâu ra tự tin, "Trong phủ có tám trăm quân binh, thêm vào đó là ám vệ ta đã sắp xếp, nàng sợ cái gì?"

Ta trông mong hỏi: "Chu Viễn Sinh, chàng có diệu kế gì chăng?"

Hắn không đáp, lại rơi vào sự trầm mặc quen thuộc.

Chưa bao giờ ta cảm thấy bất mãn với sự kín đáo của Chu Viễn Sinh như lúc này.

Dưới ánh mắt oán thán của ta, hắn đại phát từ bi đảm bảo: "Nàng yên tâm."

Ta một chút cũng không yên tâm! 

Nhưng nói đến đây, hắn tràn đầy vẻ tự tin, ta cũng khó lòng ngăn cản.

Tại cửa phủ hầu, Chu Viễn Sinh mang giáp trụ, sau lưng là hàng ngũ chỉnh tề, mọi người xung quanh đều rưng rưng căn dặn.

Ta tâm trí rối bời, chỉ muốn nhanh chóng tiễn hắn đi, rồi tìm tỷ tỷ. Chỉ mong nàng không xảy ra chuyện gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sau-khi-cam-nham-kich-ban-cua-nu-chinh/chuong-14.html.]

Chu Viễn Sinh tiến đến trước ngựa, dừng lại, nhìn ta: "Nàng không có lời nào muốn nói với ta sao?"

"Chúc chàng… thuận buồm xuôi gió." Lời vừa ra khỏi miệng, ta mới nhận ra mình nói gì, "Ý ta là, chúc chàng bình an trên đường."

Chu Viễn Sinh không vui.

"Lại đây."

Ta bối rối bước tới, dịu giọng hỏi: "Sao vậy?"

Hắn mặt không đổi sắc: "Nàng không ôm ta sao?"

Xung quanh lặng như tờ.

Ta ngượng ngùng hít một hơi lạnh.

Ta biết Chu Viễn Sinh vốn không phải người quá nghiêm túc, nhưng từ sau ngày đó, hắn càng trở nên bạo dạn, luôn có thể nói những lời không đứng đắn một cách nghiêm túc, cũng chẳng để ý đến hoàn cảnh.

Ta nhìn quanh, đám nam nhân nhìn trời nhìn đất, tuyệt nhiên không nhìn chúng ta. Các phu nhân thì cúi đầu mím môi, rõ ràng đang nín cười.

Lần đầu tiên ta cảm thấy xấu hổ vì Chu Viễn Sinh.

Cắn răng, ta miễn cưỡng ôm hắn một cái, rồi đẩy ra.

Sắc mặt lạnh lùng của hắn dịu lại, hắn bóp mạnh má ta.

"Trở về ta sẽ trị tội nàng."

Cứu mạng. Có ai đó bịt miệng hắn lại giúp ta!

Khi Chu Viễn Sinh rời đi, ta nhanh chóng bước vào phòng của tỷ tỷ, nhưng phòng trống không một người.

Lúc đó, tim ta như muốn nhảy ra ngoài.

Bình luận

11 bình luận

Loading...