Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sau Khi Bội Tình Bạc Nghĩa Với Tiểu Thích Khách - Chương 7.1

Cập nhật lúc: 2024-07-08 18:27:09
Lượt xem: 1,795

Chương 7

Trong những ngày ốm đau này, ngoài việc dưỡng bệnh ra thì việc ta làm chính là ghi thù.

Đầu tiên là Thẩm Vô Do, kẻ đã phát tán tin đồn về ta, tiếp đến là người đệ muội Mạnh Ngọc Các.

Một tên cũng đừng hòng chạy.

Ngày hôm sau trong kinh thành xôn xao huyên náo, nói rằng phường thêu của Thẩm Vô Do là do giao dịch với mấy thương hội lớn mà mở được.

Có người còn nói rằng những thương nhân giàu có đó rất mê đắm cái nốt ruồi ở khe m.ô.n.g của Thẩm Vô Do.

"Ta còn tưởng rằng nàng sẽ chạy đi đính chính tin đồn chứ." Tạ Lang không giấu lời khen.

"Nếu một cuộn vải  bị nhuộm hỏng rồi, chỉ có thể dùng màu đậm hơn để che đi." Ta thở dài: "Dù sao đệ đệ ta cũng không thể nào gặp ai cũng cởi quần ra để tự chứng minh được."

"Ai bắt nạt nàng, nàng chỉ cứ nói với ta."

Ta gật đầu bừa, cho rằng Tạ Lang chỉ muốn thấy ta chịu thua mà thôi.

Chiều hôm đó, ta lại gặp đệ muội Mạnh Ngọc Các đến phường thêu của mình để đào người.

Mỗi một tú nương được hứa hẹn trả mười lượng bạc mỗi tháng, nếu ai chịu đi theo ả, còn được giới thiệu vào những phú hộ bậc nhất. Dù sao nữ nhân gả chồng mới được tính là cuộc sống ổn định.

Ta ngồi ở chủ vị, tay cầm chung trà rồi ném xuống chân Mạnh Ngọc Các, làm nó vỡ tan tành.

Không giống như trước đây, chỉ toàn là những lời nói mềm mỏng, giờ đây ta đã thật sự ra tay, khiến Mạnh Ngọc Các và phụ nhân bên cạnh mặt mày tái nhợt.

Ta lạnh lùng nhìn họ:

"Từ khi nào mà hạng người tầm thường như ngươi lại có đủ tư cách đứng trước mặt Thẩm Chi Nguyệt này?"

Mạnh Ngọc Các dù gì cũng đã từng trải qua sóng gió, ả ta miễn cưỡng cười:

"Tỷ à, tỷ không thể cản bước người ta tiến lên chỗ cao hơn được. Muội cũng chỉ nghĩ rằng, các tỷ muội cùng làm việc cho Thẩm gia thì tất nhiên là nên được trả nhiều hơn thì tốt thôi."

"Khi còn dưới trướng ta thì miệng gọi ta một tiếng tỷ tỷ. Lúc giẫm lên ta để bò lên giường Thẩm Vô Do, sao không thấy cái miệng lanh lợi này?"

Nghe ta nói vậy, Mạnh Ngọc Các tái mặt.

Ả bị lão cha cờ b.ạ.c bán đến thanh lâu, ta dùng mười lượng bạc mua ả từ tay bọn buôn người, lại tốn thêm một món tiền lớn gửi người đến Tô Châu học nghề. 

Nhưng vì không chịu được khổ cực ở phường thêu của ta, ả đã dùng nửa năm để leo lên giường Thẩm Vô Do.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sau-khi-boi-tinh-bac-nghia-voi-tieu-thich-khach/chuong-7-1.html.]

Thấy Mạnh Ngọc Các bị mắng, phụ nhân bên cạnh khẽ cúi đầu:

"Thẩm đại tiểu thư sai rồi, không cần nói đến tiền bạc, chỉ nhìn vào khế thư làm việc mà những nữ nhân này ký xem, ta thật không đành lòng để họ lãng phí tuổi xuân mà mong họ được sớm gả vào nhà tốt, đừng phải lao tâm khổ tứ như đại tiểu thư. Nữ nhân nào mà chẳng mong mình có một chỗ dựa chứ."

"Huống hồ nhiều nữ nhân ở phường thêu như vậy, nói ra ngoài không hay ho gì."

Giọng nàng ta nhẹ nhàng, khiến không ít tú nương trẻ tuổi bị lay động, tay ngừng lại giữa chừng.

"Ngươi là ai?" Ta cau mày.

"Nàng là chính thất được Bùi gia dùng kiệu tám người khiêng." Mạnh Ngọc Các chua chát nhấn mạnh hai chữ "chính thất", mong thấy nét lúng túng hay thất vọng trên mặt ta.

"Hóa ra là người Bùi gia, ta còn tưởng là họ hàng Thẩm gia." Ta cúi đầu nhấp một ngụm trà, mỉm cười nói: "Vậy thì phải quỳ xuống gọi ta một tiếng Thanh Lang Vương phi."

Phụ nhân kia và Mạnh Ngọc Các đều sửng sốt.

"Chẳng lẽ muốn ta phải nói lại lần nữa?"

Hai người nhìn nhau, nghiến răng quỳ xuống.

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Bên ngoài, nắng chiều ấm áp xuyên qua mái ngói trong suốt chiếu lên tơ sống trắng như tuyết.

Tuyết mới tan nhỏ giọt xuống nền đá xanh, hòa với tiếng kim chỉ xé lụa, tạo nên không gian yên tĩnh.

"Từ ngày các ngươi vào phường thêu của Thẩm Chi Nguyệt này, ta đã ký khế thư năm năm với các ngươi rõ ràng. Những năm qua, các phường thêu khác trả ba lượng, ta trả năm lượng, chưa bao giờ lợi dụng việc các ngươi là nữ nhân không biết chữ mà lừa dối."

"Các ngươi muốn tìm nhà tốt, ta không ngăn cản. Những nơi khác sẽ nhìn các ngươi phản bội chủ cũ thế nào ta không biết, nhưng ở đây, một lần bất trung, cả đời không cần, đừng để đến lúc bị lừa rồi lại quỳ trước cửa nhà ta mà khóc lóc."

"Không cần nói đến những ngày gần đây, chỉ nói ba năm trước, phường thêu này từng có một phản đồ. Ả ta được ta gửi đến Tô Châu học thêu. Ả ta rất giỏi, tài đến mức xứng đáng với mười lượng bạc một tháng, một sợi chỉ có thể tách thành bốn mươi chín sợi để thêu, đến nỗi tay phải bọc trong găng tay tơ tằm để bảo vệ, sợ hỏng mất cái cần câu cơm của mình. Sau đó ả ta được một thương nhân giàu có lấy làm thiếp, sẵn sàng thêu thuê cho gã không lấy một xu."

"Rồi mẫu thân ả bị bệnh, ả xin tiền phu quân thì bị chế giễu, phu quân khóa ả trong phòng thêu, muốn bán trộm thêu phẩm cũng không được, giờ đây, một thợ thêu tài ba không kiếm nổi một lượng bạc mua thuốc, chỉ biết nhìn cha mẹ c.h.ế.t dần."

“Trên đời này đương nhiên có nhiều loại tình yêu, nhưng khi nói đến hôn nhân, nam nhân dùng tiền đánh bạc, thua thì cùng lắm lấy bạc ra đền. Nữ nhân nếu muốn lên chiếu bạc thì đầu tiên phải xem cuộc sống này của mình đã đủ khổ chưa.”

“Về phần ngươi nói, phường thêu tụ tập một đám nữ nhân không bà mỗi ngó dẫn đến danh tiếng không tốt, vậy học đường không phải cũng toàn là nam nhân sao? Sao không thấy mấy cái tin đồn như vậy? Cho nên mấy lời nói nhảm của ngươi rốt cuộc là đang nhắm đến ai?”

Sắc mặt phụ nhân trắng bệch, nàng ta cắn chặt môi nhưng vẫn cố gượng cười:

“Dù sao nữ nhân xuất đầu lộ diện chung quy không phải chính sự gì. Ngài không thể ngăn cản các nàng thành thân, nữ nhân vẫn phải giúp chồng dạy con mới có thể an ổn cả đời..."

"Trước mắt, có tiền có thể mua được tự do nửa đời. Còn nếu muốn sống một cuộc đời khác nữa." Ta nhìn thật sâu vào mắt nàng ta: "Trước giờ ta chưa từng ngăn cản, chỉ sợ các nàng đã quá quen với cuộc sống tự lập, liệu trong tương lai họ có sẵn lòng ngoan ngoãn cúi đầu chiều chuộng nam nhân để tìm hạnh phúc không thì ta không biết.”

Ta biết Mạnh Ngọc Các không nghĩ như vậy, bởì Thẩm Vô Do đối xử với ả rất tốt.

Loading...