Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Khi Bị Phản Diện Bám Lấy - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-10-04 21:29:41
Lượt xem: 347

Lười đôi co với cái hệ thống không đáng tin cậy này nữa, tôi hỏi vấn đề quan trọng nhất hiện tại:

"Vậy bây giờ tôi nên làm gì?"

Hệ thống: "Còn làm gì được nữa, chạy mau đi!"

Giọng nó run rẩy: "Cô có biết cái gì gọi là phản diện lớn nhất không? Đó chính là tàn nhẫn hơn những gì cô nghĩ nhiều."

"Cô rơi vào tay nam chính, cũng chỉ là chuyện một viên đạn. Rơi vào tay phản diện, còn chưa biết sẽ c.h.ế.t như thế nào đâu!"

"Nhanh chóng nhân lúc này chạy trốn đi!"

Tôi bị hệ thống gào thét đến mức đầu đau như búa bổ, theo bản năng nghe lời nó bò dậy khỏi giường, xoay người định chạy.

Nhưng vừa ngẩng đầu lên, toàn thân tôi như đông cứng lại.

Tớ Cuối Đầu Trước Bát Cơm, nhớ fl cho tớ nhaaa

Ở cửa phòng ngủ tối om, Tạ Hoài Yến đang lặng lẽ đứng đó, không biết đã nghe bao lâu rồi.

Rõ ràng anh ta không có biểu cảm gì, nhưng ẩn mình trong bóng tối, lại vô cớ âm trầm đến đáng sợ.

"Bảo bối, em đang nói chuyện với ai vậy?"

"Em muốn chạy đi đâu?"

-

Chẳng khác gì ban ngày gặp ma.

Mồ hôi lạnh của tôi lập tức túa ra.

Không nhìn rõ biểu cảm của Tạ Hoài Yến, không biết anh ta rốt cuộc đã nghe được bao nhiêu.

Bây giờ tôi chỉ có thể đánh cược một lần.

Nghĩ đến đây, tôi gần như dùng tốc độ phản ứng nhanh nhất đời này, lập tức cười tươi như hoa lao vào lòng anh ta.

"Ông xã sao anh lại tới đây, em đang gọi điện thoại với bạn mà!"

"Hôm nay cô ấy chơi trò chơi thoát khỏi mật thất, cứ luyên thuyên với em về cách trốn thoát, nghe có vẻ rất vui."

"Lần sau em cũng muốn đi chơi với cô ấy, được không ạ?"

Vừa nói, tôi vừa lay lay cánh tay anh ta, cố gắng phân tán sự chú ý của anh ta.

Dưới ánh mắt mong chờ của tôi, khóe miệng Tạ Hoài Yến từ từ cong lên thành một nụ cười.

"Thật sao?"

"Đương nhiên là có thể đi chơi, chỉ là có một điều kiện nhỏ."

Đánh cược thắng rồi!

Anh ta vậy mà thật sự tin rồi!

Tôi thở phào nhẹ nhõm trong lòng, sau đó cười hỏi: "Là điều kiện gì vậy?"

Tạ Hoài Yến khẽ mở môi mỏng, giọng điệu thong thả: "Nếu đã thích trốn thoát, vậy thì trước tiên hãy chơi trò chơi thoát khỏi mật thất với anh ở nhà một lần."

"Nửa tiếng, em có thể trốn thoát khỏi nhà anh, anh sẽ thả em đi."

"Đương nhiên," đôi mắt sâu thẳm của anh ta cuộn trào cảm xúc mà tôi không hiểu được: "Nếu lần này em không trốn thoát được, vậy thì sau này phải mãi mãi ở bên anh."

Bất ngờ đến quá đột ngột.

Lời vừa dứt, tôi liền nhảy dựng lên ngoắc ngoéo tay út với Tạ Hoài Yến, sợ anh ta đổi ý ngay giây sau:

"Được! Vậy nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy, không được nuốt lời!"

Nói xong liền xoay người bỏ chạy.

Thật sự không trách tôi tự tin.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sau-khi-bi-phan-dien-bam-lay-xgzw/chuong-4.html.]

Chỉ là nhà của Tạ Hoài Yến dù có lớn đến đâu, cũng chỉ là một căn nhà thôi, trốn ra ngoài thì có gì khó chứ?

Nửa tiếng, tôi bò cũng bò ra được rồi!

...

Nửa tiếng sau, tôi nhìn khu vườn rộng lớn bát ngát, cuối cùng tuyệt vọng ngã gục xuống đất.

Trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ——

Tạ Hoài Yến quả nhiên là tên phản diện cuối cùng, đúng là sẽ không dễ dàng thả người ta đi!

Trước đây vẫn luôn cho rằng nhà anh ta chỉ có một căn biệt thự.

Vì vậy, ngay khoảnh khắc bước ra khỏi cửa nhà, tôi cứ ngỡ như đã nhìn thấy tự do đang vẫy gọi.

Thế là, tôi hừng hực khí thế đi qua đài phun nước khổng lồ kiểu Âu, quảng trường đá cẩm thạch trắng, sông nhân tạo, trường huấn luyện thú, cuối cùng nhìn thấy...

Khu vườn nhà anh ta.

Quả là "Khinh chu dĩ quá vạn trùng sơn, Ô Mông sơn liên sơn ngoại sơn*".

(*Ý nói trải qua muôn vàn khó khăn trắc trở, tưởng chừng đã đến đích nhưng phía trước vẫn còn trùng trùng điệp điệp khó khăn)

Mắt tôi tối sầm lại.

Mệt mỏi ngã xuống đất, vẫn không quên tức giận đ.ấ.m một phát vào không trung.

Tên nhà giàu đáng ghét, đất nhiều như vậy sao không chia cho tôi một miếng chứ?

Đột nhiên, một trận gió đêm lạnh lẽo thổi qua, xung quanh lập tức vang lên tiếng xào xạc, đủ loại cây cối kỳ quái lay động theo gió.

Thậm chí còn có tiếng chim kêu thảm thiết.

Tôi lại lặng lẽ thu nắm đ.ấ.m về.

Sợ đến mức toát mồ hôi lạnh.

Vừa rồi adrenaline* tăng cao, bây giờ bình tĩnh lại mới phát hiện, xung quanh tôi không có một bóng người.

(*Adrenaline thường được cả tuyến thượng thận và một số lượng nhỏ tế bào thần kinh trong tủy sống tạo ra.)

Khu vườn rộng lớn như vậy, lúc này chỉ có một mình tôi.

Bầu không khí này thật sự có chút đáng sợ.

Tôi cẩn thận từng li từng tí đi về, hoàn toàn không dám quay đầu lại, sợ có thứ gì đó không sạch sẽ đuổi theo mình.

Nhưng đúng lúc này, mũi giày bị vấp vào bụi cây.

Tôi dồn hết sự chú ý vào phía sau, nhất thời không đề phòng, cả người ngã nhào về phía trước.

Nguy rồi!

Tôi lập tức nhắm chặt mắt, chờ đợi cơn đau ập đến.

Nhưng đúng lúc này, một lực kéo đột nhiên nắm lấy cổ áo tôi, nhẹ nhàng kéo một cái——

Tôi liền ngã vào lòng một người.

Biến cố bất ngờ này khiến tôi hồn bay phách lạc, vùng vẫy một cách điên cuồng: "Á á á á á cái gì vậy! Đừng có bám theo tôi!"

Một tiếng cười khẽ vang lên.

Người đối diện dễ dàng chế ngự tôi đang vùng vẫy, khoác lên người tôi một chiếc áo khoác ấm áp, ngăn cách cái lạnh của màn đêm.

Mùi nước hoa tuyết tùng quen thuộc thoang thoảng.

Tôi lập tức ngừng cử động.

Mở mắt ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp ánh mắt mang theo ý cười của Tạ Hoài Yến.

"Em thua rồi."

Loading...