Sao em không yêu lấy chính mình - Phần 4

Cập nhật lúc: 2024-07-02 02:53:27
Lượt xem: 87

5.

Bóng người bên cửa sổ đột nhiên biến mất, trong đêm tối tôi nhìn thấy cây lụa trong sân và chiếc xích đu dưới gốc cây. Cô gái đang ngồi trên xích đu, người đàn ông nhẹ nhàng đẩy cô. Đó là Lạc Viên mười bảy tuổi và Lục Thành Giang ba mươi ba tuổi.

Lúc đó, tôi sợ Lục Thành Giang sẽ lấy vợ, nghĩ đến việc anh sẽ không còn đối tốt với mình nữa, cả đêm tôi không ngủ được.

Lục Thành Giang là người rất nhạy cảm, anh nhanh chóng phát hiện ra tôi có dấu hiệu bất thường nên quyết định nói chuyện thẳng thắn với tôi. Lý do mất ngủ thật khó nói nên lúc đầu tôi từ chối trả lời.

Tuy nhiên Lục Thành Giang lại rất kiên nhẫn, ánh mắt anh khiến tôi cảm thấy dù mình có làm chuyện gì sai thì cũng có thể được tha thứ. Vì thế tôi đã nói với anh ấy rằng tôi không muốn anh kết hôn.

Tôi biết như vậy là ích kỷ nhưng tôi không muốn người khác chia sẻ lòng tốt của Lục Thành Giang dành cho mình.

Nghe xong những lo lắng của tôi, Lục Thành Giang là mỉm cười, sau đó nghiêm túc nhìn tôi: "Yên tâm, Viên Viên, tôi sẽ không kết hôn."

"Tại sao?"

Tôi cảm thấy có chút áy náy: “…Là do em sao?”

"Dĩ nhiên là không."

Lục Thành Giang vỗ nhẹ sau đầu của tôi, nói với tôi rằng trước khi gặp tôi, anh luôn là người sống độc thân, vì vậy đừng cảm thấy áy náy, cũng đừng cảm thấy tôi đã trì hoãn việc kết hôn của anh.

Lẽ ra tôi nên thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nghe anh sẽ không kết hôn, tôi lại cảm thấy thất vọng và chán nản. Tôi không vui khi anh kết hôn nhưng anh không kết hôn, tôi vẫn không vui. Tôi ghét việc bản thân mình quá d.a.o động, ích kỷ và ng*u ng*ốc.

Lục Thành Giang nhẹ nhàng ôm lấy mặt tôi, lòng bàn tay anh ấm áp, tôi cong môi, nước mắt rơi xuống gò má: “Lục Thành Giang..”

Tôi tủi thân gọi anh một tiếng, không biết tại sao mình lại khóc thương tâm như vậy, rõ ràng cái gì cũng đúng ý tôi, nhưng nước mắt cứ thế mà không cầm được.

Lục Thành Giang thở dài, lau nước mắt cho tôi: “Viên Viên, em muốn thế nào?”

Tôi suy nghĩ một chút và nói với anh: "Em muốn có thật nhiều, thật nhiều tình yêu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sao-em-khong-yeu-lay-chinh-minh/phan-4.html.]

“Được, em muốn cái gì, tôi đều cho em.”

Lục Thành Giang nhẹ nhàng dỗ dành tôi, như đang dỗ dành một đứa trẻ không ăn được kẹo: “Viên Viên muốn có nhiều tình yêu, nên tôi sẽ cho em thật nhiều tình yêu.”

“Viên Viên của chúng ta là công chúa nhỏ, không thể khóc mãi được.”

Tôi mỉm cười trong nước mắt, ôm lấy cánh tay anh và nói theo lời anh: “Em là công chúa, vậy anh nhất định là hiệp sĩ đã cứu em.”

“Tôi không phải là hiệp sĩ đã cứu Viên Viên.”

Nụ cười của Lục Thành Giang nhạt đi một chút, anh chạm vào đầu tôi, nhẹ nhàng nói: “Tôi là vị vua bảo vệ Viên Viên.”

Nhà vua làm một chiếc xích đu cho công chúa dưới gốc cây lụa, anh muốn bù đắp cho tuổi thơ bất hạnh của công chúa nhỏ.

Mùa hè năm 2006, nhà vua đưa công chúa đi du lịch nhiều nơi. Mỗi lần đến thành phố, họ sẽ đến công viên giải trí, leo núi, ăn kem và mua những quả bóng bay hoạt hình lớn.

Khi họ trở về lâu đài, nhà vua sẽ cùng công chúa đọc truyện tranh mà cô yêu thích.

Nhìn này, chúng tôi đang ngồi trên chiếc xích đu đó. Gió uể oải thổi qua ngọn tóc, ánh nắng chói chang xuyên qua tán lá cây, phát ra âm thanh vui tai. Một giọng nam trầm vang lên bên tai tôi: “……Guess how much I love you.”

Tôi tựa vào vai Lục Thành Giang, thì thầm câu tiếp theo: “More than all the cold and sun and the wind and the rain together?”

Hình như có tiếng cười khúc khích từ phía trên: “No, my little princess.”

Lục Thành Giang sờ trán tôi, đọc chắc chắn câu cuối cùng: “More than all the special moments that go with them.”

*(Đoán xem tôi yêu em nhiều đến nhường nào

Hơn cả cái lạnh, ánh nắng, gió và mưa cộng lại

Không, công chúa nhỏ của tôi

Hơn tất cả những khoảnh khắc đặc biệt họ đã cùng trải qua.)*

Bình luận

1 bình luận

Loading...