Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sao em không yêu lấy chính mình - 4

Cập nhật lúc: 2024-06-13 16:20:36
Lượt xem: 158

Nhà vua làm một chiếc xích đu cho công chúa dưới gốc cây lụa, anh muốn bù đắp cho tuổi thơ bất hạnh của công chúa nhỏ.

Mùa hè năm 2006, nhà vua đưa công chúa đi du lịch nhiều nơi. Mỗi lần đến thành phố, họ sẽ đến công viên giải trí, leo núi, ăn kem và mua những quả bóng bay hoạt hình lớn.

Khi họ trở về lâu đài, nhà vua sẽ cùng công chúa đọc truyện tranh mà cô yêu thích.

Nhìn này, chúng tôi đang ngồi trên chiếc xích đu đó. Gió uể oải thổi qua ngọn tóc, ánh nắng chói chang xuyên qua tán lá cây, phát ra âm thanh vui tai. Một giọng nam trầm vang lên bên tai tôi: “……Guess how much I love you.”

Tôi tựa vào vai Lục Thành Giang, thì thầm câu tiếp theo: “More than all the cold and sun and the wind and the rain together?”

Hình như có tiếng cười khúc khích từ phía trên: “No, my little princess.”

Lục Thành Giang sờ trán tôi, đọc chắc chắn câu cuối cùng: “More than all the special moments that go with them.”

*(Đoán xem tôi yêu em nhiều đến nhường nào

Hơn cả cái lạnh, ánh nắng, gió và mưa cộng lại

Không, công chúa nhỏ của tôi

Hơn tất cả những khoảnh khắc đặc biệt họ đã cùng trải qua.)*

6.

Tôi chớp mắt, ngoài cửa sổ tối đen như mực, cây lụa đã c**hết từ lâu, dưới gốc cây không còn chiếc xích đu nữa.

Đến cầu thang, tôi nhảy lên lưng Lục Thành Giang năm mười tám tuổi, một tay anh đỡ lấy tôi, tay kia lấy cuốn album ảnh rồi dẫn tôi ngồi xuống ghế sô pha đối diện.

Tôi lặng lẽ nhìn họ rúc vào nhau. Ngoài cửa sổ là trận tuyết đầu tiên rơi ở Bắc Thành.

Mười tám tuổi, tôi rất muốn biết Lục Thành Giang mười tám tuổi ở đâu, những năm tháng không có tôi anh đã làm gì.

Vì vậy, Lục Thành Giang, ba mươi bốn tuổi, đã lôi cuốn album ảnh của mình ra và kể cho tôi nghe về quá khứ của mình.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Anh đã chăm chỉ luyện tập trước đàn piano từ khi còn nhỏ, anh đã đứng sau lưng bố mẹ, cho chim bồ câu ăn ở London... Từng hình ảnh một, nơi anh đã đến và những gì anh đã trải qua, Lục Thành Giang kể cho tôi nghe về anh

của ngày xưa, người mà tôi chưa từng được biết.

"Sau khi cha mẹ mất đi, điều duy nhất còn lại trong cuộc đời tôi là trở về nhà." Trong mắt Lục Thành Giang có chút buồn bã, nhưng rất nhanh liền biến mất, anh mỉm cười nói với tôi: "Viên Viên, thực ra tôi rất cô đơn và buồn chán, chuyện đó không đáng để em tìm hiểu đâu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sao-em-khong-yeu-lay-chinh-minh/4.html.]

Tôi giữ im lặng, dán chặt mắt vào anh chàng đang trượt tuyết ở Thụy Sĩ. Lục Thành Giang mười tám tuổi ôm ván trượt, ánh mắt chân thành tha thiết, nụ cười tùy ý phô trương nhưng vẫn không giấu được khí chất ấm áp.

Đó là cuộc sống của anh mà tôi chưa bao giờ tham gia.

Những niềm vui, nỗi buồn, thăng trầm mà Lục Thành Giang trải qua trước tuổi ba mươi, không có Lạc Viên nào cả.

Anh được sinh ra trước khi tôi được sinh ra, và anh đã trưởng thành khi tôi được sinh ra. Thật đáng tiếc.

Nếu giữa tôi và anh không có khoảng cách mười sáu tuổi, liệu chúng tôi có vì nhau mà vượt núi đao biển lửa, ở bên nhau ước hẹn trăm năm không?

Trong lòng tôi có sự hối tiếc lớn lao, và sự hối tiếc lớn lao này bắt nguồn từ một tình yêu cháy bỏng. Vào lúc đó tôi chợt nhận ra rằng, tôi, Lạc Viên yêu Lục Thành Giang một cách chân thành và say đắm.

Công chúa đã bỏ lỡ ba mươi năm đẹp nhất của nhà vua, nhưng chúng tôi còn có ba mươi năm tiếp theo của cuộc đời. Nếu có thể, tôi muốn gả cho anh, ngay tại lâu đài này. Công chúa và nhà vua sẽ sống hạnh phúc bên nhau suốt đời.

Chúng tôi có thể sẽ có một hoàng tử nhỏ, hoặc có thể là một công chúa nhỏ, nhưng chắc chắn nhà vua và công chúa cũng sẽ yêu thương con của mình rất nhiều.

Yêu nhiều bao nhiều? Có lẽ bằng tất cả cái lạnh, ánh nắng, gió và mưa cộng lại.

Áo ngủ của tôi nhẹ nhàng rơi xuống, tôi tin chắc rằng anh sẽ không từ chối tôi. Bởi vì anh cũng yêu tôi như tôi yêu anh. Sự thân thiết với nhau bao năm qua không chỉ là sự chiều chuộng của những người lớn tuổi.

Yết hầu Lục Thành Giang cử động, gân trên mu bàn tay nổi lên. Tôi chậm rãi lùi lại và gỡ khăn che ra khỏi mắt anh, nhưng đôi mắt dịu dàng đó vẫn nhắm chặt.

Lục Thành Giang cởi áo vest ra, cẩn thận quấn tôi lại, là trân trọng nhưng cũng là từ chối.

Anh mở mắt ra, bình thản nhìn tôi: “Việc này không thể làm được, Viên Viên, chúng ta không nên.”

Lúc đó tôi còn quá nhỏ để hiểu tại sao những người yêu nhau lại không thể ở bên nhau. Tôi bối rối quá, chỉ nghĩ cách giữ anh lại: "Lục Thành Giang, em yêu anh."

Nước mắt tuôn rơi, trước mặt anh, tôi khóc: “Em yêu anh, không phải vì anh giàu, chúng ta có thể ký hợp đồng, ký thỏa thuận, ký gì cũng được! Em không muốn gì cả, thật đấy, em chỉ muốn anh thôi, em chỉ muốn anh..."

Trong giây lát, tôi như quay lại cái đêm năm tôi mười lăm tuổi, ngẩn ngơ và bối rối, chờ đợi phiên tòa xét xử của Lục Thành Giang.

 

Loading...