Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sao em không yêu lấy chính mình - 2

Cập nhật lúc: 2024-06-13 16:20:07
Lượt xem: 300

"Em cứ tưởng cha sẽ tức giận, nhưng không, ông không hề tức giận, thậm chí còn vui mừng. Biết mục đích chuyến thăm của em, cha đã ân cần nói với em: 'Viên Viên, cha có thể cho con năm mươi tệ, nhưng con phải giúp cha một chút nhé, được không?'"

"Em gật đầu ngập ngừng đồng ý. Cha rất yên tâm, ông dẫn em đi mua một chiếc váy mùa hè, ông nói rằng em mặc nó sẽ đẹp và làm hài lòng mọi người.

"Và người em cần lấy lòng chính là anh, Lục Thành Giang."

"Em biết trên thế giới này có rất nhiều người bất hạnh và em chỉ là một trong số đó. Nhưng việc bị mẹ mắng là gái đ*ếm, bị cha coi như một món hàng và không bao giờ có được tình yêu của họ khiến cả đời emcũng không thể buông bỏ được."

Cơn đau nhức trong n.g.ự.c truyền đến đầu lưỡi, giọng tôi run run: “…Ngày hôm đó thật là khủng khiếp, vì năm mươi tệ, em biết rõ mình là một đứa trẻ không có tình thương của cha mẹ.”

“Em cứ tưởng khi mình trở thành người tốt hơn, cha mẹ sẽ yêu thương mình, nhưng ngày hôm đó em phát hiện ra rằng yêu là bản năng, không yêu cũng không sao”.

Trước mười lăm tuổi, cuộc đời tôi như bị mắc kẹt trong vũng bùn, nhà tôi giống như một con mương hôi hám, nhưng tôi không thể làm gì được. Nhưng khi tôi mười lăm tuổi, có người đã giúp tôi một tay.

"Viên Viên, em lúc nào cũng tốt, em xứng đáng được yêu thương, xứng đang được đối xử tốt."

Lục Thành Giang ôm mặt lau nước mắt cho tôi, anh có mùi hương rất dễ chịu, ánh mắt dịu dàng như hồ nước sâu, chứa đựng tất cả quá khứ không thể chịu đựng nổi của tôi. Anh nói với tôi một cách kiên quyết: "Đừng sợ, được chứ? Tôi hứa, tôi sẽ luôn ở đây."

Lục Thành Giang nói, tôi xứng đáng được yêu thương. Anh ấy cũng nói rằng anh sẽ luôn ở đó. Tôi ngơ ngác nhìn anh, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất có lỗi. Tôi không khóc khi không đủ tiền mua đồ ăn, cũng không khóc khi không có tiền đóng học phí, vẫn không khóc khi bị đuổi ra khỏi nhà và trở thành người vô gia cư. Nhưng khi cảm thấy mình được trân trọng, tôi không khỏi muốn khóc thật nhiều.

Hoá ra không phải trẻ con khóc mới có kẹo ăn mà là trẻ con được yêu thương cũng sẽ khóc vì biết sẽ có kẹo ăn, còn những người yêu thương chúng thì không nỡ để chúng khóc.

"Lục Thành Giang…"

Tôi không kìm được, thì thầm tên anh, tầm nhìn của tôi trở nên mơ hồ: “Anh có thể ôm em được không?”

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Lục Thành Giang không trả lời mà trực tiếp dang rộng vòng tay, cho tôi một cái ôm ấm áp mang lại cảm giác an toàn, sau đó thương hại xoa đầu tôi.

Rất lạ. Rõ ràng trong lòng tôi rất vui mừng, nhưng lại không nhịn được muốn khóc. Tôi đã nghĩ như vậy và bật khóc

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sao-em-khong-yeu-lay-chinh-minh/2.html.]

Tôi khóc trong lòng Lục Thành Giang đến tận trời tối, nước mắt và nước mũi chảy khắp người anh, cuối cùng khi khóc xong, tôi ủ rũ nói trong vòng tay anh: “Nhưng đó cũng là ngày tuyệt vời nhất trong cuộc đời em.”

Lục Thành Giang nhỏ giọng nói: "Tại sao? Viên Viên."

Giọng nói của anh vẫn ấm áp mềm mại như vậy, không có chút thiếu kiên nhẫn và tràn đầy bình tĩnh. Tôi ôm chặt lấy eo anh và vùi đầu vào vòng tay anh: “Bởi vì ngày đó, em đã gặp anh.”

4.

Xuất viện trở về nhà, tôi run rẩy mở cửa, loạng choạng bước vào phòng khách, ngồi phịch xuống ghế sô pha thở dốc, mồ hôi lạnh không còn tuôn ra trên trán nữa.

Tôi lặng lẽ cảm nhận cơn đau dữ dội ở bụng, như bị hàng nghìn mũi kim đ.â.m vào, không biết mất bao lâu, nhưng các triệu chứng trên cơ thể cuối cùng cũng thuyên giảm, thay vào đó là sự trống rỗng và tuyệt vọng to lớn trong lòng.

Hôm nay là sinh nhật thứ ba mươi tám của tôi, là năm thứ mười sáu kể từ khi Lục Thành Giang rời đi.

Môi trường quen thuộc, trang trí không thay đổi trong mười sáu năm qua nhưng anh đã ở nơi nào đó mà mãi tôi không thể tìm thấy.

Những ảo ảnh về quá khứ lại bắt đầu hiện ra trước mắt. Tôi nhìn ra khung cửa sổ và dường như nhìn thấy Lục Thành Giang đang đứng ở đó, bên cạnh là cô nhóc con rụt rè bước đến bên cạnh với một bản điểm thi.

Lúc đó tôi con chưa thân thiết lắm với Lục Thành Giang. Anh là một người đàn ông lịch thiệp, đối xử rất tốt với tôi nhưng chưa bao giờ đòi hỏi đền đáp bất cứ điều gì.

Trong kỳ thi cuối kỳ năm thứ nhất trung học, tôi đạt điểm cao, tôi muốn khoe với anh nhưng khi đến gần anh, tôi lại không biết mở lời như thế nào.

Nhìn thấy bản điểm trong tay tôi, Lục Thành Giang mỉm cười nói: "Muốn tôi xem không? Viên Viên."

Tôi mím môi và đưa bản điểm cho anh.

Lúc anh nhận lấy, tôi chợt cảm thấy vô cùng xấu hổ, hành vi vừa rồi của tôi khiến tôi trông giống như một đứa trẻ háo hức chờ đợi được khen ngợi, tôi đã trưởng thành rồi mà, làm như vậy thật xấu hổ. Mới chỉ là hạng ba thôi, có gì đáng thể hiện đâu? Nhưng đã quá muộn để hối hận.

 

Loading...