Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sao em không yêu lấy chính mình - 11

Cập nhật lúc: 2024-06-13 16:23:51
Lượt xem: 143

Người yêu xa cách mười sáu năm nay đã quay trở lại. Khoảng trống trong trái tim tôi dần dần được lấp đầy, niềm hạnh phúc lớn lao bao quanh tôi.

Tôi nhìn anh chằm chằm một cách tham lam, không chịu chớp mắt. Lục Thành Giang nhìn tôi say đắm, ánh mắt thương tiếc, ngữ khí trân quý, dịu dàng giống như năm đó. Anh nói với tôi: "Sao em không yêu lấy bản thân mình, Viên Viên."

Gặp lại sau bao năm xa cách, điều anh lo lắng nhất vẫn là tại sao suốt bao năm qua tôi không yêu thương bản thân mình.

"Lục Thành Giang…"

Nước mắt chợt trào ra, tôi khụt khịt nắm lấy vạt áo anh: “Em trở nên tồi tệ như vậy, anh sẽ… thất vọng về em phải không?”

"Tôi sẽ không bao giờ thất vọng với Viên Viên."

Lục Thành Giang lau nước mắt cho tôi bằng giọng nói nhẹ nhàng: "...Tôi chỉ thấy có lỗi với cô công chúa nhỏ được tôi nâng niu trong lòng bàn tay, cô ấy đã phải chịu nhiều đau khổ như vậy."

"Em đã cố gắng rồi, Lục Thành Giang."

Tôi vừa khóc vừa run, trong lòng tràn đầy bất bình: “Em đã cố gắng thay đổi cuộc đời mình, em đã cố gắng bắt đầu một mối quan hệ mới… Nhưng không được đâu, Lục Thành Giang, em không thể làm được nếu không phải là anh..."

Sau khi Lục Thành Giang rời đi, tôi đã đi rất nhiều nơi. Vì không dám nhìn thấy sân bay, không dám đi máy bay nên tôi đã trải nghiệm những chuyến tàu khắp cả nước.

Khi tôi hai mươi lăm tuổi, tôi đến Xigazê (tiếng Trung: 日喀则; là một địa khu của Khu tự trị Tây Tạng tại Trung Quốc. Trung tâm hành chính của địa khu là thành phố Xigazê. Về mặt lịch sử, hầu hết địa khu từng là một phần của Tỉnh Tsang thuộc Tây Tạng cũ.)

Khoảnh khắc nhìn thấy ánh nắng chiếu rọi trên ngọn núi vàng, tôi đã cầu nguyện trên núi tuyết, cầu mong cho Lục Thành Giang và Lạc Viên có kiếp sau.

Nhưng cuối cùng tôi cũng bỏ đôi bàn tay đang khoanh lại của mình xuống. Con người chỉ sống một lần trong đời này. Lạc Viên và Lục Thành Giang sẽ không có kiếp sau.

Năm hai mươi bảy tuổi, tôi đến Vân Nam hỗ trợ giáo dục, làm giáo viên ở đó ba năm, sau này vì bệnh tật nên phải về Bắc Thành chữa bệnh.

Khi tôi ba mươi tuổi, tôi gặp Tống Thành.

Khi chúng tôi gặp nhau lần đầu, Tống Thành chỉ là một chàng trai xui xẻo vừa tốt nghiệp, mẹ anh ta mất vì bệnh tật, anh ta mắc nợ rất nhiều và không đủ khả năng chi trả một xu.

Tống Thành có một đôi mắt rất giống Lục Thành Giang, nhưng trẻ hơn rất nhiều.

Vì đôi mắt này mà tôi đã giúp anh ta trả hết nợ, giống như một người thợ cần cù, ngày ngày cẩn thận điêu khắc phác thảo của anh ta, trong vô số bán thành phẩm, anh ta là kiệt tác mà tôi hài lòng nhất.

Nhưng Tống Thành đã rời đi. Khi rời đi, anh ta nhẹ nhàng nói với tôi: “Nếu không có em thì anh không thể có ngày hôm nay, nhưng anh cũng đã cho em thời gian, Lạc Viên, chúng ta chẳng nợ nhau điều gì cả.”

Sau đó tôi đã gặp rất nhiều người. Bọn họ đều có bóng dáng của Lục Thành Giang.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sao-em-khong-yeu-lay-chinh-minh/11.html.]

Có người giống vóc dáng, có người giống giọng nói có người có vài nét trên khuôn mặt. Tôi đánh đổi thời gian của họ bằng tiền, nhìn chằm chằm vào mặt họ, lắng nghe giọng nói của họ và nhìn đi nhìn lại bóng lưng họ.

Tôi gặp Diệp Yên khi đang trượt tuyết năm ba mươi sáu tuổi, anh ta trông giống Lục Thành Giang lúc mười tám tuổi khi trượt tuyết, trông giống Lục Thành Giang khi còn trẻ trong album ảnh bị đã phá hủy.

Tình cảm của tuổi trẻ thật ấm áp và bền bỉ, dù biết tôi hơn anh mười lăm tuổi nhưng Diệp Yên vẫn kiên trì theo đuổi tôi rất lâu.

Sau này, tôi vô tình nhìn thấy trên mu bàn tay anh ta có một nốt ruồi nhỏ, vị trí giống hệt của Lục Thành Giang, nên khi anh ta tỏ tình lần nữa, tôi đã nói với anh ta rằng tôi có người yêu và tôi đang cố gắng quên anh ấy.

Diệp Yên nói, không sao cả, anh ta còn trẻ, có thể chờ được.

Thế là tôi đồng ý hẹn hò với Diệp Yên, nhưng nửa năm sau, Diệp Yên lại đến bệnh viện để tẩy nốt ruồi đó đi.

Anh ta hét vào mặt tôi một cách cuồng loạn: "Cô không thể quên được anh ta, phải không?!"

"Lạc Viên, cô cho rằng cô còn trẻ sao? Cô đã ba mươi tám tuổi rồi! Ngoại trừ tôi ra, ai lại muốn ở cùng một bà già như cô?"

Tôi đề nghị chia tay nhưng anh ta không đồng ý.

"Lạc Viên, tôi sẽ không bao giờ, không bao giờ để cô đi dễ dàng như vậy!" Anh ta cười toe toét.

Người tôi gặp trên sân trượt tuyết bỗng thay đổi thành một con người khác, anh ta quay phim, rình rập, hăm dọa, lăng mạ, cuộc sống của tôi đã trở thành một mớ hỗn độn, cuộc sống mà thực ra vốn dĩ không mấy tốt đẹp bây giờ lại càng trở nên tồi tệ hơn.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Ở tuổi ba mươi tám, cuối cùng tôi buồn bã phát hiện ra rằng không ai là Lục Thành Giang cả, không ai có thể yêu tôi như anh, và tôi cũng không thể yêu người khác như anh.

Dù đã mười sáu năm nhưng Lạc Viên vẫn chỉ yêu Lục Thành Giang.

“Lục Thành Giang... Em bị bệnh, bác sĩ nói là ung thư dạ dày giai đoạn cuối.”

Tôi bàng hoàng nắm lấy tay anh, như đứa trẻ cuối cùng cũng được kẹo, nóng lòng muốn nói cho anh biết tôi đã sai trái như thế nào: “Cha em đến tìm em nhưng ông chỉ muốn tiền của em, mẹ em vẫn không muốn đến gặp em, Lục Thành Giang, sau khi anh đi, em lại trở thành một đứa trẻ không được ai yêu thương nữa.”

Nói đến đây, tôi ngẩng đầu lên: “Lục Thành Giang, anh còn yêu em không? Em năm nay đã ba mươi tám tuổi, cũng lớn tuổi rồi, mặt cũng không còn đẹp nữa?”

"Yêu."

Lục Thành Giang kiên quyết trả lời, trong mắt tràn đầy yêu thương, như chưa từng thay đổi: “… Lục Thành Giang yêu Lạc Viên chân thành và say đắm, luôn luôn và mãi mãi như vậy.”

Nước mắt tôi lại rơi, trước mặt anh, tôi luôn thích khóc: "Lục Thành Giang, em cũng yêu anh."

 

Loading...