Chạm để tắt
Chạm để tắt

SAI LẦM TRONG TÌNH YÊU - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-07-18 23:54:45
Lượt xem: 3,250

17

 

Trước đây tôi từng nghĩ, trong mắt Giang Trình, tôi kém cỏi đến mức nào mà anh lại xấu hổ khi thừa nhận.

 

Thích một người thật sự rất khó che giấu. Giống như tôi chưa từng nói tôi yêu Giang Trình, nhưng vành tai đỏ bừng và nhịp tim gấp gáp đã tố cáo tôi.

 

Hôn nhân của tôi và Giang Trình kéo dài bốn năm.

 

Mặc dù tôi có chút tính cách làm hài lòng người khác, nhưng nếu anh chưa từng cho tôi chút hy vọng nào, tôi không thể kiên trì bốn năm.

 

Khi nào anh bắt đầu thích tôi, và rốt cuộc thích tôi đến mức nào, tôi không rõ.

 

Tôi chỉ tiếp nhận thói quen của thế hệ bà nội, đồ vật không tốt, phản ứng đầu tiên không phải là vứt bỏ để thay mới, mà là vá lại, cố gắng sử dụng tiếp.

 

Đối với hôn nhân, cũng như vậy.

 

Tôi nghĩ, có lẽ Giang Trình không ghét tôi đến vậy, nên tôi cố gắng thêm chút nữa, liệu hôn nhân này có tốt hơn không?

 

Tôi cố hết sức tìm kiếm dấu hiệu anh yêu tôi từ những chi tiết nhỏ nhặt, rồi cố gắng gom góp lại, hy vọng chúng có thể chiếu sáng con đường tôi đi.

 

Cuối cùng tôi đã soi sáng con đường phía trước.

 

Con đường này, gập ghềnh, khúc khuỷu, đầy mùi hôi khó chịu.

 

Những tình yêu này không đủ để duy trì tôi tiếp tục, cũng không thể mang lại cho tôi chút ấm áp nào. Nó chỉ làm tôi càng rõ ràng nhận ra, cuộc hôn nhân này thực sự tồi tệ đến mức nào.

 

"Tôi từng nghĩ, có lẽ là đạo đức của anh quá cao, không thể chấp nhận việc mình yêu một người phụ nữ khác ngoài Hạ Chi.

 

"Sau này tôi lại nghĩ, nếu anh thực sự có đạo đức cao như vậy, sao có thể sau khi biết mình đã kết hôn, vẫn mập mờ với mối tình đầu.

 

"Thực ra anh chỉ là ích kỷ thôi.

 

"Ngay cả khi muốn quay lại với tôi, anh cũng phải lấy cớ là Giang Tử Lam nhớ tôi.

 

"Nhưng Giang Trình, chúng ta đã ly hôn bốn năm rồi."

 

Giang Trình khó khăn nuốt nước bọt, giọng khàn khàn hỏi tôi: "Vậy nên, tôi đã đến muộn, đúng không?"

 

"Không phải là muộn." Tôi thở dài nhẹ nhõm, "Chỉ là tất cả đã qua rồi."

 

"Giang Trình, nhìn về phía trước đi."

 

Giang Trình đưa tay lên, che mắt.

 

Tôi biết lòng kiêu hãnh của anh.

 

Nhìn thấy anh bối rối, tôi cũng không cảm thấy vui vẻ.

 

Vì vậy tôi lặng lẽ đứng dậy, để lại không gian nhỏ bé này cho anh.

 

Trước khi rời đi, anh đưa tay, níu lấy váy tôi.

 

Rất chặt, đốt ngón tay trắng bệch, gân xanh nổi lên.

 

Anh gầy đi nhiều, trên người có vẻ mệt mỏi không giấu nổi, tôi nghe thấy tiếng nức nở kìm nén của anh, thấy vai anh run rẩy.

 

"Sau này, đừng đến nữa." Tôi nói, "Trở về cuộc sống của anh đi, mang theo Giang Tử Lam."

 

Tôi kéo lại váy mình, vuốt phẳng: "Quên nói với anh, sinh nhật của tôi bây giờ, là ngày kỷ niệm ly hôn của chúng ta."

 

Đó cũng là ngày tôi nhặt được Tiểu Tiếu. Cô bé không biết sinh nhật của mình, tôi muốn đổi một ngày sinh nhật. Vì vậy chúng tôi quyết định cùng nhau, lấy ngày đó làm ngày sinh nhật mới.

 

"Coi như là anh tặng tôi món quà sinh nhật sớm. Tặng tôi một chút yên tĩnh."

 

"Giang Trình, cảm ơn anh."

 

18

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sai-lam-trong-tinh-yeu/chuong-7.html.]

 

Giang Trình đã đi, mang theo Giang Tử Lam.

 

Anh không nói gì, nhưng Giang Tử Lam đoán được, trước khi đi, cậu bé ôm chặt lấy chân tôi không chịu buông.

 

Cậu khóc rất nhiều, giọng vừa sắc vừa khàn, mặt đỏ bừng, nức nở, như thể sắp ngất đến nơi.

 

"Con không đi, mẹ thả con ra, con muốn mẹ—"

 

Cậu bé giãy giụa, van xin tôi.

 

"Mẹ đừng bỏ con được không?

 

"Sau này con sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không làm mẹ buồn nữa, mẹ đừng đuổi con đi!

 

"Bố là đồ lừa dối! Bố nói mẹ sẽ tha thứ cho con! Đồ lừa đảo! Đồ xấu xa! Bố đi đi!"

 

"Con muốn mẹ—mẹ—"

 

Cửa xe đóng sầm lại, tôi thấy Giang Tử Lam khóc, bám vào cửa sổ xe, đập cửa sổ, nhìn tôi đầy thương hại.

 

Giang Trình kéo cậu bé lại, giữ chặt và ra lệnh cho tài xế: "Đi!"

 

Anh ta không nhìn lại tôi, từ đầu đến cuối, không quay đầu.

 

Tiểu Tiếu đứng bên cạnh tôi, mắt long lanh nhìn tôi.

 

"Sao vậy?" Tôi cúi đầu, dịu dàng hỏi cô bé.

 

"Họ sẽ không đến nữa, đúng không mẹ?"

 

"Ừ, không đến nữa."

 

"Mẹ, mẹ có buồn không?"

 

Tôi chỉ cười và xoa đầu cô bé.

 

"Tiểu Tiếu, mọi thứ rồi sẽ qua thôi."

 

"Con nhớ rằng, dù gặp chuyện đau khổ thế nào, chỉ cần tiếp tục tiến lên, không ngừng nghỉ, đừng quay đầu lại, thì con sẽ vượt qua được."

 

Tôi đã đi rất xa, nhưng Giang Trình và họ, dường như vẫn còn đứng yên.

 

Nhưng cũng không sao, vốn dĩ chúng tôi không cùng một con đường, nên không cần dừng lại chờ họ.

 

Đêm đó, tôi có một giấc mơ.

 

Trong mơ, tôi trở về vài năm trước, khi Giang Tử Lam mới chào đời.

 

Tôi chăm sóc cậu bé quá mệt mỏi, nên vô thức nằm ngủ trên sofa.

 

Trong mơ màng, Giang Trình về muộn, bế tôi lên, đi lên lầu, nhẹ nhàng đặt tôi xuống giường.

 

Anh gạt tóc mái tôi ra, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán tôi.

 

"Ngủ ngon, vợ yêu."

 

Lúc đó, tôi thực sự nghĩ rằng, mình có thể sống với anh suốt đời.

 

Sau này tôi hiểu rằng, đời người quá dài, không ai có thể cùng ai đi hết cuộc đời này.

 

Anh là người đi qua đời tôi, là một nét vẽ đậm màu trong cuộc sống bình lặng của tôi.

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Nhưng, cũng chỉ có vậy.

 

Giang Trình, tôi và anh, từ rất lâu trước đây, đã là điểm dừng.

 

Loading...