Chạm để tắt
Chạm để tắt

SAI LẦM TRONG TÌNH YÊU - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-07-18 23:53:04
Lượt xem: 2,283

12

 

Thỉnh thoảng tôi tự hỏi, đến khi nào Giang Tử Lam mới chán ngán trò chơi "lấy lòng mẹ" nhàm chán này.

 

Nó đã ở lại thị trấn nhỏ không có thủy cung, không có công viên giải trí, không có trung tâm thương mại lớn này gần ba tháng rồi.

 

Có lẽ bản tính "không có được mới là quý giá" ẩn sâu trong mỗi con người, ngay cả trẻ con cũng không ngoại lệ. Tôi càng lạnh nhạt với nó, nó càng muốn tiếp cận tôi.

 

Nó thường xuyên bày ra vẻ mặt buồn bã.

 

Khi tôi âu yếm nắm tay Tiếu Tiếu.

 

Khi tôi cúi xuống chỉnh váy cho Tiếu Tiếu.

 

Khi tôi bí mật mang từ bếp ra những món tráng miệng đặc biệt chuẩn bị cho Tiếu Tiếu.

 

Nhưng mỗi lần tôi nhìn về phía nó, nó liền xóa tan vẻ cô đơn, cười ngọt ngào với tôi.

 

Sở thích của con người luôn thay đổi theo cảm xúc. Khi tôi yêu thương đứa trẻ này, chỉ cần nó bị va chạm nhẹ tôi cũng đau lòng rất lâu.

 

Nhưng bây giờ, dù biết nó đang giả vờ kiên cường, tôi cũng không cảm thấy gì. Thậm chí, tôi còn nghĩ, sao nó chưa đi nhỉ, nó ở đây thật phiền phức.

 

Tôi không ghét nó, tôi chỉ là không còn thích nó nữa thôi.

 

13

 

Đầu hè đã đến, sau lễ bế giảng, kỳ nghỉ hè chính thức bắt đầu.

 

Hôm đó tôi vẫn mở quán như thường lệ, cho đến tối đóng cửa, không thấy bóng dáng Giang Tử Lam.

 

Tôi chỉ nghĩ rằng cuối cùng nó đã chán ngán trò chơi nhàm chán này, quyết định quay lại thân phận quý tử của mình.

 

Tối về nhà, tôi thấy nó đang ôm một hộp bánh kem tinh xảo, ngoan ngoãn ngồi trên bậc thềm trước sân.

 

Giang Trình cũng ngồi cùng nó.

 

Bên cạnh còn có vài túi quà.

 

Gương mặt điển trai của hai cha con thu hút ánh nhìn ngạc nhiên của người qua đường, nhưng họ chỉ tập trung vào trước mắt.

 

"Ba ơi, khi nào mẹ về?"

 

"Sắp rồi."

 

"Chúng ta đặc biệt đến đây mừng sinh nhật mẹ, còn chuẩn bị nhiều quà thế này, mẹ sẽ vui chứ?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sai-lam-trong-tinh-yeu/chuong-4.html.]

"Mẹ sẽ vui."

 

Nghe vậy, Giang Tử Lam mím môi, gương mặt hiện lên vẻ mong đợi.

 

Nó mặc bộ vest nhỏ rất trang trọng, rõ ràng đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Nhưng thời tiết nóng bức, có lẽ nó đợi lâu, trán đã lấm tấm mồ hôi.

 

Có lẽ nó không phải vì nóng, mà chỉ là cảm xúc hơi kích động.

 

Tôi dừng bước từ xa.

 

Tiếu Tiếu thì không dừng lại, bước thẳng đến trước mặt hai cha con, giọng nói lanh lảnh: "Hai người nhầm rồi, sinh nhật của mẹ không phải hôm nay."

 

"Mày nói dối!" Giang Tử Lam đã rất ít khi trực tiếp đối mặt với Tiếu Tiếu. Nó biết tôi yêu thương Tiếu Tiếu, không muốn làm tôi phật lòng, bình thường đều cố tránh xa Tiếu Tiếu.

 

Nhưng lúc này, nó đứng dậy phản bác mạnh mẽ: "Sinh nhật của mẹ chính là hôm nay! Mẹ và con sinh cùng ngày! Con sẽ không nhớ sai đâu!"

 

Giang Trình thấy tôi, cũng đứng dậy theo. Không nói gì, nhưng ánh mắt đầy mong đợi.

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

"Lâm Chi." Anh gọi tên tôi, lúng túng, "Sinh nhật vui vẻ."

 

Tôi đi tới, vừa lấy chìa khóa ra mở khóa cổng sân, vừa nhìn anh bình tĩnh: "Quên nói với anh, tôi đã đổi sang sinh nhật khác rồi."

 

Nghĩ một lúc, tôi nói thêm: "Nhưng chuyện nhỏ như thế này, chắc không liên quan gì đến anh nhỉ?"

14

 

Trước đây, tôi rất thích sinh nhật.

 

Bà là một bà cụ rất có tính lễ nghi, mỗi năm sinh nhật tôi, bà sẽ chuẩn bị một bàn tiệc lớn, một chiếc bánh kem đẹp và một món quà tinh xảo.

 

Trong nhà chỉ có tôi và bà, nhưng không hề lạnh lẽo.

 

Bà sức khỏe không tốt, không thể đi xa. Nhưng sau khi tôi lên đại học, không thể ở nhà đón sinh nhật, mỗi năm đến dịp này, bà đều nhất định bay hàng ngàn dặm đến thành phố nơi tôi học, cùng tôi thổi nến, ăn bánh kem.

 

Khi bà còn sống, tôi chưa từng cô đơn.

 

Năm đó sinh nhật tôi, bà lại bay đến thăm tôi.

 

Lúc đó tôi mang thai Giang Tử Lam, đã ở giai đoạn cuối thai kỳ.

 

Tôi sợ bà lo lắng, giấu mọi sự khó chịu trong thai kỳ, cũng nói dối rằng Giang Trình rất chu đáo với tôi.

 

Nhưng thực tế, phần lớn thời gian Giang Trình không thèm liếc nhìn tôi một cái. Mặc dù chúng tôi sống dưới cùng một mái nhà, anh ấy chỉ coi tôi như người vô hình.

 

Lúc đó tôi có thể hiểu được anh ấy.

 

 

Loading...