Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sắc Đẹp Ma Quỷ - 53

Cập nhật lúc: 2024-07-15 17:50:46
Lượt xem: 7

Vậy mà An vẫn chưa chết, vậy mà An vẫn chưa gục ngã!

Bi ai làm sao, trớ trêu làm sao. Lẽ nào là vì An vẫn chưa cam chịu c.h.ế.t như thế, là vì sức sống mãnh liệt hay là vì oán hận mà cô vẫn còn cầm cự đến bây giờ?

Chỉ thấy xung quanh là màn đêm bất tận, cây cối bạt ngàn. An cứ đi, cứ đi như thế trong vô thức nhưng đôi mắt cô vẫn luôn dõi về phía và trông chờ. Rõ ràng cô biết bản thân đã chạy nhầm đường, cô nên chạy ra đường lớn thay vì chạy ngược vào rừng, thế nhưng mắt cô vẫn không dám nhắm lại, cô vẫn luôn chăm chú nhìn về phía trước như thể sợ rằng dù cô chỉ chợp mắt một giây thôi cũng sẽ bỏ lỡ người cứu cô. Rõ ràng cô biết bản thân đã không có hy vọng tìm được người giúp giữa rừng sâu hoang lạnh này nhưng cô vẫn không từ bỏ. 

Giống như có một thế lực vô hình nào đó đã thúc đẩy An chạy vào rừng thay vì chạy ra đường lớn. Bởi vì dù cho là người ngoài ngành đi chăng nữa cũng biết rõ là thương tích ở trên người cô không có cách nào chữa lành được. Cô bây giờ chỉ còn lại thoi thóp hơi tàn, chờ đợi cô có lẽ chỉ còn là cái c.h.ế.t đáng sợ. Vì thế cho nên thế lực đó đã xui khiến cô chạy vào rừng, vì nếu người xuất hiện trong rừng vào lúc này chắc chắn không phải là người bình thường.

Thật sự chuyện đó đã xảy ra, kì tích đã đến với cô gái tội nghiệp mang trong mình sức sống mãnh liệt. Ngay lúc An hai mắt đã dần mờ, sức lực cũng đã khánh kiệt thì cô lại nhìn thấy phía trước một đốm sáng màu xanh. Ban đầu cô còn nghĩ chắc chắn gặp ma rồi, bản thân có lẽ sắp c.h.ế.t cho nên ánh sáng xanh kia chính là sứ giả đến đưa cô đi. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sac-dep-ma-quy/53.html.]

Nhưng giây tiếp theo từ ánh sáng xanh đó phát ra âm thanh, không phải là gọi tên tuổi cô để đưa đi như cô vẫn nghĩ mà một giọng nói ấm áp: “Cô gái, sau lại lạc vào đây vào giờ này?”

Là con người!

Chỉ ba chữ này đã khiến An hoàn hồn, một chân bước tới Qủy Môn quan rụt lại, cô khịt mũi xua đi dòng m.á.u chảy ngạt vào rồi lấy hết chút sức lực còn lại của bản thân lúc này để nói: “Xin hãy cứu con, con muốn sống!”

Giọng nói của An giống như sự cầu xin khẩn thiết, là sự khẩn thiết nhất ở trên đời. Sau bảy chữ kia thì An cuối cùng cũng gục hẳn. Ánh sáng xanh kia chính là ngọn đèn trên tay một người đàn ông trung niên, nhìn An gục xuống nhưng ông ấy vẫn không vội cứu mà dừng lại rồi cẩn thận bấm ngón tay tính. Dù xung quanh là cây cối bạt ngàn, dù bầu trời đen tối không nhìn thấy một vì tinh tú nào nhưng mà ông ấy vẫn cứ dõi mắt lên bầu trời quan sát, như thể ông ấy có thể nhìn thấy được tinh tượng vậy. Người đàn ông kia nhìn từ xa thì có vẻ là còn trung niên, nhưng bây giờ cận mặt mới thấy những nếp nhăn trên mặt và bộ râu tóc bạc phơ của lão. Hóa ra lão chính là một ông đạo sĩ già, chỉ là dáng vẻ vẫn còn rất cường tráng khỏe mạnh nên lầm tưởng lão vẫn còn trẻ.

Hết quan sát tinh tượng rồi lại vừa bấm đốt ngón tay vừa quan sát An đang nằm bất động dưới đất một lúc mau rồi tặc lưỡi nói: “Trời chỉ điểm ta, quá đúng là cô gái này. Điềm trời chỉ rằng kẻ cần cứu rất đáng thương, nhưng tới nông nỗi này thì đúng là ông già ta đây cũng không tưởng tượng không nổi.”

Nếu như mà lúc này An vẫn còn tỉnh táo chắc chắn nhất định sẽ chửi rủa cái ông già đạo sĩ này. Cứu thì cứu, không cứu thì thôi lại còn cứ nhiều lời, thấy người ta đau đến ngất đi rồi mà còn bấm ngón tay với chả ngón chân.

Loading...