Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sắc Đẹp Ma Quỷ - 46

Cập nhật lúc: 2024-07-15 17:44:39
Lượt xem: 11

Cô chưa từng nghe nhạc hòa tấu, chưa từng thưởng thức các tác phẩm vĩ đại như thế nên đương nhiên không thể cảm thụ được nó hay như thế nào. Nhưng ngay hoàn cảnh này của cô, trăng như ma quỷ mà lại còn nghe được cái bản giao hưởng ánh trăng từ cái nhân vật bí ẩn nào đó thì cô chỉ cảm thấy giai điệu của bài này thật khiến cho người ta rợn tóc gáy mà, đặc biệt là đoạn cao trào, nghe như thế cô đang bị hàng vạn thứ vô tình nhấn chìm vào nơi mà có lẽ người ta cho là địa ngục, không tìm thấy sự sống.

“Dừng lại, dừng lại đi. Làm vậy có ý nghĩa gì chứ, các người muốn g.i.ế.c tôi ư. Tôi là ai, rốt cuộc tôi là ai đến bản thân tôi còn mơ hồ không rõ. Nếu như các người muốn g.i.ế.c thì trước tiên hãy cho tôi biết tôi là ai đi.”

Lệ Hằng dù có kìm nén cỡ nào đi chăng nữa cũng chẳng thể bình tĩnh được, rõ ràng cái không gian này đan ép cô, nó muốn ép cô phát điên. Và sự im lặng không có ai hồi đáp kia càng khiến cho cô phát điên hơn nữa.

“Bình tĩnh, bình tĩnh. Mày nhất định phải bình tĩnh!”

 

Lệ Hằng ôm chặt lấy đầu mình, ngồi thụp xuống miệng không ngừng lẩm bẩm tự trấn an. Âm thanh của bản giao hưởng kia như thể tra tấn tinh thần và thể xác cô tột cùng. Âm thanh ấy cứ vang vọng mãi, lập đi lập lại không hề ngừng nghỉ, những âm thanh ấy thậm chí còn ngày càng sắt bén như thể con d.a.o cứa đứt dây thần kinh của cô phăng phăng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sac-dep-ma-quy/46.html.]

Đây chính là cảm giác tù túng ngột ngạt của khoảng thời gian xấu xí, mặc dù đến lúc này Lệ Hằng vẫn chưa xác nhận được rốt cuộc đâu mới là mơ, nhưng mà cảm kia kì thật cô vẫn có thể nhớ như in trong đầu. Ngay lúc ấy cảm giác của cô là gì, chính là muốn được giải phóng. 

Đúng, giải phóng!

Nghĩ đến đây, Lệ Hằng đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ. Tuy rằng cô biết từ đây nhảy xuống cũng không phải là khôn ngoan gì cho lắm, thế nhưng hiện tại cô đang cảm thấy bên ngoài kia dù có thế nào cũng tốt hơn trong này. Đúng như những gì trong đầu Lệ Hằng nghĩ, cô đã không chần chừ leo lên bậu cửa sổ và…nhảy xuống.

Quái lạ, rõ ràng cách mặt đất chỉ hơn hai mét nhưng sao cô cứ như là đang nhảy dù thế này. Lệ Hằng cũng sợ độ cao lắm, cô cứ nhắm tịt mắt cho đến khi hai chân đã đụng xuống mặt đất. Chân trần chạm lên thảm cỏ xanh, nhưng thảm cỏ như thể lạnh đến thấu xương khiến cho cô phải tìm chỗ khác mà đứng.

Chỉ là vừa cúi đầu nhìn xuống thì cô liền giật mình rút chân lại gấp, bởi vì ngoài cái thảm cỏ lạnh ngắt kia thì xung quanh dường như không phải là chốn dung chân an toàn thì phải. Cũng là mặt đất nhưng nó lạ lắm, cứ đang phập phồng phập phồng như thể là nó đang thở.

Cũng không biết cái nào là mơ cái nào là thật, nhưng mà hoàn cảnh hiện tại thì đúng là ảo thật đấy. Lệ Hằng dù có không tỉnh táo cỡ nào cũng có thể nhìn ra được, hiện tại dù cho không phải là ác mộng thì cũng chính là bị quỷ dẫn lối rồi, nếu không tại sao nhảy cao như vậy mà không tổn thương một chút nào.

Vẫn còn đang say sưa nghiên cứu cái vùng đất lạ lẫm này thì đột nhiên cô lại nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình. Được rồi, ai mà chẳng biết cái hoàn cảnh bây giờ đi theo cái tiếng gọi tên mình quái dị như vậy là ngu, nhưng Lệ Hằng dẫu sao cũng ngu nhiều lần rồi nên chắc có lẽ ngu lần này nữa cũng chẳng sao. Thế rồi cô chẳng thèm nghiên cứu hay quan tâm mặt đất là cái thứ gì nữa mà đứng dậy lững thững bước đi theo hướng của tiếng gọi kia.

Loading...