Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sắc Đẹp Ma Quỷ - 44

Cập nhật lúc: 2024-07-15 17:43:35
Lượt xem: 21

Người xưa từng nói, gọi một tiếng là ma, ba tiếng mới là người. Lệ Hằng nghe thấy tiếng gọi tên mình cho nên mới giật mình, trong khi cô đang định trả lời thì như có ai đó thức tỉnh cô khiến cô nhớ tới những lời kia. Dần tỉnh táo lại, Lệ Hằng bất giác nhớ ra là giọng nói kia vang lên từ phía xa xăm bên ngoài cửa sổ chứ không phải từ trong nhà. 

Cảnh giác, Lệ Hằng vẫn ngồi bất động, cô đang chờ tên cô vang lên tiếng nữa để xác định mọi việc. Và quả nhiên, đợi khoảng mười phút vẫn không nhận được tiếng gọi nào nữa. Mặc dù nghi ngờ của Lệ Hằng đã được xác định nhưng cô vẫn không muốn tự mình dây vào chuyện gì kì lạ, vì vậy cô đã quyết định nằm xuống và ngủ tiếp. Thế nhưng con mẹ nó, vừa mới nhắm mắt vào thì lại có tiếng kêu.

Không biết có phải lần trước Lệ Hằng vẫn đang ngủ không nghe thấy gì hay không nhưng lần này vẫn là cái giọng lạnh lẽo ở phía xa xa ngoài kia, nhưng pha lẫn trong giọng nói ấy là tiếng xào xạc. Vừa nghe thì cứ tưởng là tiếng gió làm xạo xạc đọt cây dừa, nhưng khi ngẫm kĩ lại thì nó giống như là tiếng cười khanh khách nho nhỏ hơn.

Định với tay bật đèn nhưng lại thôi, Lệ Hằng muốn xem thử xem rốt cuộc là chuyện gì. Cô không trả lời, và giọng nói kia cũng không gọi tên thêm nữa. Giọng nói im bặt, chỉ còn lại những âm thanh vừa tựa như gió lao xao ngọn cây lại vừa giống như rất nhiều tiếng cười từ phía xa xa vang vọng lại. 

Bất chợt, giọng nói ấy lại gọi tên cô! 

Cũng là ba tiếng nhưng ba tiếng kiểu này lạ lắm, dù cho đầu óc có bị hỏng đi chăng nữa thì cũng không thể nghĩ là người được. Bây giờ thì Lệ Hằng không còn nghĩ mình từ cơn ác mộng kia quay về hiện thực nữa rồi. Cô xuống giường, chậm rãi đi về phía cửa sổ và kề tai vào cửa sổ. 

Quả nhiên khi cô vừa áp tai vào thì đã được thưởng thức một loạt âm thanh khó mà diễn tả thành lời. Rõ ràng đêm nay đâu phải là đêm có trăng, mà chỉ vừa lúc nãy thôi bên ngoài vẫn còn tối mịt thì bây giờ đã bắt đầu hắc lên ánh sáng mờ nhạt của trăng. 

Máu! Lệ Hằng nhìn thấy m.á.u đang từ bên trên khung cửa sổ theo khung sắt chảy xuống. Không khí lúc nãy đúng là quỷ dị đến đỉnh điểm, bởi vì cửa sổ được làm bằng kính mờ cho nên nhìn không rõ ràng. Mà Lệ Hằng lúc này cũng muốn thử độ bền của tim mình cho nên đã đưa tay mở cửa sổ. 

Máu đỏ lúc này đang ồ ạt chảy xuống, nhuộm đỏ cả tay cô. Lệ Hằng nhìn bàn tay đỏ tươi của mình rồi chậm rãi mở chốt cửa, ngay khi cánh cửa vừa được mở ra thì một cơn gió lạnh buốt đã ập vào mặt cô, đâu đó hòa lẫn trong cơn gió có một mùi m.á.u tươi tanh tưởi khủng khiếp khiến cho Lệ Hằng không chịu được mà nôn mửa. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sac-dep-ma-quy/44.html.]

Không đợi người khác kịp thở, một trận âm thanh đau đớn thống khổ kéo đến bên tai Lệ Hằng, sau đó lại là uất hận tột cùng. Thứ âm thanh này vô cùng kì diệu, nó giống như chỉ lọt đúng vào tai cô chứ không hề tản đi chỗ khác. Lệ Hằng cắn răng chịu đựng cơn tra tấn, qua một lúc nó cũng đã dịu dần. Cô lại đưa mắt nhìn lên bầu trời, ánh trăng đang ngự trị ở trên bầu trời ngay trước mặt cô.

Mặt trăng vẫn lạnh lùng như thế. À không…nó còn lạnh hơn cả thế. Lệ Hằng có thể cảm nhận được sự c.h.ế.t chóc ở nó, sau khi quan sát một hồi, cô có cảm giác như bản thân đang bị thôi miên, cứ cuốn sâu vào nó. Cuốn sâu vào, cô lại cảm giác cả người nhẹ tênh không có thật, và ánh trăng kia lại đang từ từ biến dạng. Từ một ánh trăng bình thường dần trở thành một khuôn mặt đau đớn giống như sắp bị người ta lột da…

“Lệ Hằng!”

Lệ Hằng lại tỉnh lại từ trong mộng một lần nữa, còn chưa kịp vuốt mồ hôi lạnh, vui mừng thoát khỏi cơn ác mộng thì cô nhận ra dường như lại có ai đó đang gọi mình. Ôi là trời, mồ hôi chưa kịp khô thì lại chảy tiếp, thế có sầu không chứ. 

Lệ Hằng thở dài, lại là cái âm thanh quen thuộc của giấc mơ lúc nãy, vẫn là phát ra từ đâu đó phía xa xăm bên ngoài cửa sổ. 

“Ảo thật đấy!”

Trong hoàn cảnh như này mà Lệ Hằng còn thốt ra được cái câu đấy thì chúng ta phải nói là cấu tạo não bộ của cô đúng thật là “Ảo thật đấy”!

Đôi khi chúng ta không phải Lệ Hằng, không phải cô ấy cho nên càng không có cách nào hiểu được cô ấy đang nghĩ gì. Có lẽ bởi vì tiếp xúc với quá nhiều chuyện ma quỷ cho nên tinh thần của cô ấy sớm đã vượt xa nhân loại là chúng ta rồi.

Nếu như bây giờ mở cửa ra liệu quỷ cảnh lúc nãy có lặp lại không nhỉ. Nghĩ như thế, Lệ Hằng quyết định thay đổi một chút, cô vươn tay mở đèn trong phòng lên nhưng rủi cái là…cúp điện.

Loading...