Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sắc Đẹp Ma Quỷ - 33

Cập nhật lúc: 2024-07-15 11:57:58
Lượt xem: 20

Bên kia An không dễ chịu như Lệ Hằng, bầu không khí bên kia vô cùng ngột ngạt. An đang tự dọa bởi ngay chính nội tâm của mình, mà kẻ xuất hiện còn chưa xuất đầu lộ diện. Sau khi nhìn thấy bộ dạng đó của mình trong điện thoại, An luôn tự lẩm bẩm mấy câu kinh văn mà sư phụ cô đã dạy. Nhưng vì nỗi ám ảnh khi đó quá lớn, nó giống như cái bóng đen luôn bao trùm, bám lấy và đè nặng An cho nên cô khó lòng có thể vượt qua được.

Lúc An như đang sắp phát điên thì một giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Sao vậy, nghe nói cô bản lĩnh lớn lắm mà. Theo pháp sư học đạo, lại còn dám theo phá các vụ án liên hoàn kia nữa. Xem như tôi đã đánh giá cô quá cao rồi, hóa ra cũng chỉ có như vậy. Thật là làm cho người ta thất vọng mà.”

“Im miệng! Mi là ai, là ai có bản lĩnh thì hiện thân nói chuyện.”

An lấy tay ôm đầu, cố gắng giữ giọng bình tĩnh để nói. Thế nhưng kẻ kia quả thật chỉ xem cô như một trò cười rồi mỉa mai nói: “Còn phải xem cô có bản lĩnh hay không nữa. Tôi vốn tưởng cô giờ bản lĩnh đã hơn trước, hóa ra cũng chỉ đến thế mà thôi. Như thế này thì xem như cô không cùng đẳng cấp để nói chuyện ngang hàng với tôi rồi. Trước đây còn nghe thuộc hạ nói cô bản lĩnh to lắm, làm bọn chúng cũng phải kiên dè. Hóa ra là bọn chúng vô dụng nên mới như vậy, nhưng không sao cả, dù sao thì bây giờ cũng có người đủ bản lĩnh để đối đầu với cô rồi.”

Nghe đến đây, An đột nhiên bừng tỉnh. Thế nhưng ngay sau khi biết kẻ đến là ai thì cô không hề có chút bất ngờ hay sợ hãi, mà là oán hận tột độ. Bởi vì ánh mắt đó của cô có thể hiện rõ ràng sự oán hận, cứ như kẻ kia chính là người đã mang đến tất cả bất hạnh cho cuộc đời cô vậy.

Đúng thế! Người đàn ông kia thật sự chính là kẻ thù của cô, kẻ đã gieo rắc biết bao nhiêu đau khổ cho cuộc đời cô. Tất cả bất hạnh dường như đều xuất phát từ anh ta, đều là anh ta mang đến. Không nói nhiều, An vừa thở gấp vừa vung tay loạn xạ, sau đó cầm luôn chiếc điện thoại của mình ném sang phía đó cho dù cô cũng không chắc là có trúng kẻ đó hay không.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sac-dep-ma-quy/33.html.]

“Cút! Cút đi.”

Nghe giọng điệu của An thì giống như là đang xua đuổi, thế nhưng nếu quan sát kĩ nhất định sẽ nhận ra sâu trong giọng nói ấy chính là một sự cầu xin. Kẻ kia chỉ cười như đang chế giễu An rồi lặng lẽ đi mất, để lại một mình An với đầu óc không thể nào tiêu hóa được.

Thất thần rất lâu, cuối cùng An cũng dần bình tĩnh trở lại, cô lần mò lấy đồng hồ báo thức đặt trên đầu giường ra xem, bây giờ đã là hơn bốn giờ sáng. Cô không biết là do khoảng thời gian tên kia đến đây lâu hay là cô thất thần lâu nữa. An đặt đồng hồ báo thức trở lại rồi xuống giường, đi đến nhặt chiếc điện thoại đáng thương của mình lên. 

Không biết do điện thoại của cô bền hay là do kẻ kia đã tác động đến mà điện thoại chỉ hơi trầy trật một chút chứ không hề hư hao một chút nào. Điều đầu tiên khi cô nhặt điện thoại lên không phải là xem nó có lỗi gì hay không, bởi vì cô cảm thấy điều này không bình thường một chút nào. Cô không cho rằng điện thoại xịn sò hay siêu bền gì đâu, cô chắc chắn rằng kẻ kia sẽ bảo vệ điện thoại chỉ vì để lưu lại cái ứng dụng đáng ghét đó.

Nhưng điều khiến cho cô bất ngờ chính là cô có lục lọi nát cái điện thoại cũng không tìm được cái ứng dụng ma quỷ kia. Là do ma sát mạnh quá nên mất đi cái ứng dụng kia, hay là vì kẻ kia chỉ muốn hù dọa và tra tấn tinh thần cô thôi chứ không hề muốn cô sử dụng cái ứng dụng đó. Ngẫm lại cẩn thận một chút thì cảm thấy đúng là có đúng thật, bởi vì cho dù có để lại cái ứng dụng kia cho cô thì cô cũng không có nhu cầu sử dụng.

Còn phải nói như vậy sao, người ta cần sử dụng cái ứng dụng đó chính là để chụp ra những tấm ảnh xinh đẹp, nhưng An thì lại chụp được cái mặt trắng tinh không có ngũ quan mà chỉ có một mảng da thịt đáng sợ. Đừng nói việc hiện tại An đã có diện mạo xinh đẹp, cho dù là nó hơi xanh xao một chút nhưng vẫn hơn khối người, nếu như mà cô xấu xí đi chăng nữa thì cô cũng không dại gì mà chụp, ai lại muốn tự biến bản thân mình trở thành thứ khó xem chứ.

Loading...