Chạm để tắt
Chạm để tắt

SA VÀO BÙN LẦY - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-08-28 22:43:40
Lượt xem: 926

Tôi nghĩ, đáng lẽ mình nên đi, nếu ở lại vạch trần mọi chuyện, kẻ bẽ bàng sẽ là tôi, không phải Mạnh Vân Khê.

 

Nhưng Mạnh Vân Khê đã nhìn thấy tôi.

 

"Tiểu Nhiễm?!" Cô ấy mắt sáng lên, như thể nhìn thấy người bạn cũ nhiều năm, nhanh chóng bước về phía tôi.

 

Và ngay khoảnh khắc đó, tôi thấy Trần Ngộ đưa tay đỡ cô ấy, miệng dặn dò đi chậm thôi, sợ cô ấy ngã.

 

Người bẽ bàng thực sự là tôi.

 

Mạnh Vân Khê nhất định nắm tay tôi để ôn lại chuyện cũ.

 

Tôi nuốt giận, tức giận vì Trần Ngộ đã nói dối tôi, nhưng vẫn thản nhiên đối mặt với tôi như vậy.

 

Dù chỉ là một chút ngại ngùng hay bối rối cũng được.

 

Sẽ không làm tôi cảm thấy mình vô giá trị đến vậy.

 

Tôi rút tay ra.

 

Tôi không dùng quá nhiều lực, chỉ đơn thuần là muốn rút tay mình ra khỏi tay Mạnh Vân Khê.

 

Nhưng cô ấy đang mang dép lê, cơ thể ngay lập tức nghiêng ngả dữ dội.

 

Trần Ngộ ôm lấy cô ấy.

 

Anh ấy nhíu mày nhìn tôi, "Ôn Nhiễm, Tiểu Khê đang mang thai."

 

Lỗi của ai?

 

Mũi tôi cay xè.

 

Tôi siết chặt nắm tay, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, cố gắng, cố gắng kìm nén nước mắt.

 

Tôi nghĩ, ít nhất mình không thể trông quá thảm hại.

 

Tôi nở nụ cười, "Là lỗi của em, xin lỗi."

 

"Thế đã được chưa? Trần Ngộ."

 

4

 

Nhớ lại, khi làm công việc đầu tiên, tôi đã bị đồng nghiệp bắt nạt.

 

Khi đó, chúng tôi chuẩn bị đấu thầu, nhưng hai ngày trước khi mở thầu mới phát hiện ra hồ sơ thầu có vấn đề.

 

Việc làm lại là điều chắc chắn, nhưng các nhân viên cũ đã cùng nhau đẩy trách nhiệm lên tôi để trốn tránh.

 

Tôi luôn khẳng định rằng đó không phải là lỗi của tôi.

 

Nhưng từ lãnh đạo đến nhân viên không ai tin tôi, cuối cùng người chịu trách nhiệm vẫn là tôi.

 

Khi đó tôi cảm thấy tức giận và uất ức, nhưng vì tính bướng bỉnh, tôi không rơi một giọt nước mắt nào trước mặt họ.

 

Lúc gặp nhau, Trần Ngộ thấy tôi có điều không ổn, hỏi tôi một câu: "Có chuyện gì vậy?"

 

Nếu không ai hỏi, có lẽ tôi có thể giấu chuyện này cả đời.

 

Nhưng Trần Ngộ vừa hỏi, nước mắt tôi liền trào ra.

 

Tôi vừa thút thít vừa kể chuyện hồ sơ thầu, không rõ đầu đuôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sa-vao-bun-lay/chuong-3.html.]

 

Trần Ngộ kiên nhẫn lắng nghe, cuối cùng lau nước mắt cho tôi, "Đừng khóc nữa, ở bên anh em sẽ không phải chịu thiệt thòi."

 

Sau đó thì vụ công ty trốn thuế bị phanh phui, công ty không lớn lắm, bị điều tra một lần là sụp đổ hoàn toàn.

 

Khi tôi nghe tin, tôi sững sờ, mới biết đó là việc làm của Trần Ngộ và văn phòng luật của anh ấy.

 

Nhớ lại những chuyện đã qua, cuối cùng nước mắt vẫn không thể kìm nén, rơi xuống.

 

Không phải vì tình cảnh hiện tại quá đáng xấu hổ.

 

Tôi chỉ không thể hiểu nổi, tại sao con người có thể dễ dàng thay đổi như vậy?

 

Khi đó, người nói sẽ không để tôi chịu ấm ức là anh ấy.

 

Còn bây giờ?

 

Tôi tin vào tình cảm chân thành, nhưng lòng người lại thay đổi trong chớp mắt.

 

Thấy tôi khóc, cuối cùng trong mắt Trần Ngộ cũng hiện lên sự hoảng loạn.

 

Anh ấy buông tay Mạnh Vân Khê, định bước đến kéo tôi, "Tiểu Nhiễm, anh vừa rồi—"

 

Tôi lùi lại một bước, giấu tay ra sau lưng.

 

Cực kỳ phản kháng.

 

"Đừng chạm vào em." Tôi nói.

 

Tay Trần Ngộ cứng đờ giữa không trung.

 

Mạnh Vân Khê liếc nhìn tôi, thuận thế đẩy tay anh ấy xuống.

 

"Tiểu Nhiễm, giờ chị là khách hàng của anh Ngộ, ủy thác anh ấy giúp chị xử lý vụ ly hôn. Đúng lúc chị chuyển nhà, cần mua đồ nội thất, nên nhờ anh ấy đi cùng."

 

"Nếu em không vui, thấy không thích hợp, thì chị và anh Ngộ hôm nay dừng ở đây."

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

"Anh Ngộ, chị tự gọi xe về, anh đưa Tiểu Nhiễm về nhà. Giải thích rõ ràng với cô ấy, đừng nổi giận."

 

Nói xong, Mạnh Vân Khê quay đầu đi thẳng.

 

Cô ấy thật thông minh.

 

Kẻ yếu biết điều, làm người khác thương hại.

 

Người cố chấp không buông mới là kẻ vô lý.

 

Về đến nhà, Trần Ngộ đưa điện thoại cho tôi,

 

"Vân Khê chỉ là khách hàng của anh, anh còn chưa kết bạn WeChat với cô ấy, anh thực sự không có gì với cô ấy."

 

Tôi đã mệt rồi.

 

Không còn chút hứng thú nào để kiểm tra điện thoại của anh ấy.

 

Tôi không làm loạn, cũng không nổi giận, chỉ không để ý đến anh ấy.

 

Nhưng người nổi giận lại là anh ấy.

 

Tôi lạnh nhạt với anh ấy cả buổi tối, cuối cùng anh ấy không chịu nổi, nghiến răng lôi tôi ra khỏi chăn.

 

"Ôn Nhiễm, em định làm loạn đến bao giờ?"

Loading...