Chạm để tắt
Chạm để tắt

SA VÀO BÙN LẦY - Chương 13 - Hết

Cập nhật lúc: 2024-08-28 22:50:37
Lượt xem: 2,061

15

 

Trần Ngộ bám theo tôi mỗi ngày.

 

Thông thường anh ta không can thiệp vào cuộc sống của tôi, nhưng hễ tôi rảnh rỗi là anh ta lại lấy chiếc ba lô của mình ra, bắt tôi nhìn vào bên trong.

 

Có lúc là một bình sữa đã được pha sẵn, có lúc là một phần thức ăn dặm đã chuẩn bị, và nhiều bộ quần áo trẻ em ở các giai đoạn tuổi khác nhau.

 

Anh ta đưa ra như một món quà quý giá để khoe với tôi.

 

Ban đầu, tôi mặc kệ anh, nghĩ rằng dần dần anh sẽ tự từ bỏ.

 

Nhưng anh ta dai như keo, không tài nào dứt ra được.

 

Tôi chịu không nổi nữa, kiềm chế cơn giận và nói với anh, "Trần Ngộ, việc anh đắm chìm trong ký ức quá khứ là chuyện của anh, đừng kéo tôi trở lại."

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

"Anh có biết cảm giác của tôi bây giờ khi nghĩ về quá khứ là gì không?"

 

"Tôi thấy ghê tởm."

 

"Tại sao khi anh nói anh yêu tôi, tôi lại phải chấp nhận?"

 

"Anh bảo đang theo đuổi tôi đúng không? Vậy thì để tôi nói cho anh biết câu trả lời, cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, và càng không bao giờ ở bên anh."

 

"Vì vậy, đừng hèn hạ như vậy nữa, Trần Ngộ."

 

Trần Ngộ đứng lặng tại chỗ, như thể toàn bộ sức lực đã bị rút cạn.

 

Từ đó, Trần Ngộ không còn xuất hiện bên cạnh tôi nữa.

 

Nhưng rồi Mạnh Vân Khê đột nhiên liên lạc với tôi.

 

"Ôn Nhiễm, em đã hài lòng chưa?"

 

"Bây giờ đầu óc Trần Ngộ chỉ toàn nghĩ đến em và đứa con không tồn tại của em. Anh ấy không còn chỗ nào cho tôi!"

 

Tôi lạnh lùng đáp lại, "Câu này đáng lẽ tôi phải hỏi chị. Tôi đã nhường chỗ rồi, chị còn không hài lòng điều gì nữa?"

 

"Em đã sớm lên kế hoạch rời đi, em vốn không định giữ lại đứa con của Trần Ngộ. Nhưng em cố tình tạo ra một giấc mơ làm cha cho anh ấy, cuối cùng lại đập tan giấc mơ đó, rồi bảo rằng chính anh ấy là người đưa con d.a.o này."

 

"Bây giờ, anh ấy suốt ngày ở nhà, ôm một con búp bê, nói rằng đó là con của em và anh ấy!"

 

Cảm xúc của Mạnh Vân Khê dần trở nên kích động.

 

Tôi không có hứng thú chịu đựng sự giận dữ điên cuồng của cô ta, nên trực tiếp cúp điện thoại.

 

Nhưng Mạnh Vân Khê kiên trì gửi video cho tôi mỗi ngày.

 

Trong video, Trần Ngộ luôn ôm một con búp bê.

 

Lúc thì anh ta gọi nó là Trần Ân, lúc thì gọi là Tuấn Tuấn.

 

Đây đều là những cái tên mà anh ta từng nói với tôi, muốn đặt cho con gái của chúng tôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sa-vao-bun-lay/chuong-13-het.html.]

Trong lòng tôi không có chút d.a.o động, lập tức chặn Mạnh Vân Khê.

 

Một tháng sau, cảnh sát liên lạc với tôi, hỏi tôi có biết Trần Ngộ không và nhờ tôi đến giải quyết tình huống của anh ta.

 

Tôi bảo cảnh sát liên hệ với người khác, nhưng cảnh sát nói rằng anh ta chỉ nhớ số của tôi.

 

Bất đắc dĩ tôi phải đến đồn cảnh sát.

 

Viên cảnh sát kể cho tôi nghe chuyện đã xảy ra.

 

Trần Ngộ mang theo một con búp bê đến trường mẫu giáo, kiên quyết đòi làm thủ tục nhập học cho nó. Sau khi hiệu trưởng từ chối nhiều lần, không còn cách nào khác đành phải báo cảnh sát.

 

"Nếu người nhà có vấn đề về tinh thần, tôi khuyên nên chăm sóc kỹ lưỡng hơn. Tôi thấy anh ấy rất phụ thuộc vào cô."

 

Trần Ngộ tiến lại gần tôi, tay ôm con búp bê, đôi mắt anh ấy mang đầy sự dịu dàng, "Tiểu Nhiễm, chúng ta cùng đi làm thủ tục nhập học cho Tuấn Tuấn nhé."

 

Tôi bình tĩnh nhìn anh, "Trần Ngộ, đừng diễn nữa."

 

Biểu cảm của Trần Ngộ sững lại trong giây lát, rồi anh ta cố chấp nắm lấy tay tôi, "Tiểu Nhiễm, chúng ta cùng đi làm thủ tục nhập học cho Tuấn Tuấn nhé."

 

Tôi giật lấy con búp bê từ tay anh ta và ném xuống đất,

 

"Đừng nói là bị tâm thần, bây giờ anh có c.h.ế.t tôi cũng không thèm chớp mắt."

 

Tôi quay lưng bước ra khỏi đồn cảnh sát.

 

Giọng khàn khàn của anh ta vang lên từ phía sau, "Có phải khi anh c.h.ế.t rồi, em mới tha thứ cho anh?"

 

Gió thổi mạnh, tôi không quay đầu lại.

 

16

 

Sau này, tôi tình cờ gặp lại Mạnh Vân Khê, trông cô ta xanh xao, gầy đi rất nhiều.

 

Cô ta nhìn tôi với ánh mắt căm ghét.

 

Tôi thản nhiên đi qua cô ta.

 

Tôi nghe Lý Tư nhắc đến rằng Mạnh Vân Khê đã đòi tiền trợ cấp nuôi con từ chồng cũ, nhưng cuối cùng lại phát hiện ra đứa con không phải của chồng cũ.

 

Bây giờ cô ta bị chồng cũ kiện, đòi bồi thường các chi phí.

 

Cuộc đời cô ta giờ đây đầy rẫy bùn nhơ.

 

Sau đó, tôi nhận được cuộc gọi từ Mạnh Vân Khê, giọng cô ta đầy nước mắt,

 

"Ôn Nhiễm, bây giờ tình trạng của Trần Ngộ rất tệ, nếu em còn chút lương tâm, hãy đến thăm anh ấy."

 

Tôi im lặng.

 

"Không còn."

 

"Từ lâu lương tâm ấy đã bị vứt cho chó rồi."

 

–Hết–

Loading...