Rơi Vào Bể Tình Của Đối Thủ Không Đội Trời Chung - Chương 1-2

Cập nhật lúc: 2024-07-04 21:59:14
Lượt xem: 5,334

Dùng điện thoại của đối thủ không đội trời chung, tôi phát hiện ra lịch sử tìm kiếm của anh ta: "Đàn ông 25 tuổi có tâm không có lực làm sao bây giờ?"

"Đàn ông không ‘được’ có bị vợ bỏ rơi không?"

"Làm thế nào để tăng cường sinh lực?"

Tôi ngay lập tức chụp ảnh.

Sau đó, tôi dùng nó để đe doạ đối thủ: "Giao dự án đó cho tôi! Chắc anh không muốn mấy cái lịch sử tìm kiếm này bị nhân viên công ty nhìn thấy chứ!?”

Anh nhìn tôi đăm đăm, cười khẽ: "Được."

Hôm sau, tôi say rượu, vô tình vào nhầm phòng anh ta.

Một đêm cuồng nhiệt.

Tỉnh dậy, tôi liền tát cho người bên cạnh một cái: "Hu hu hu anh yếu sinh lý chỗ nào!? Mệt c.h.ế.t tôi rồi, anh không bị gì, sao lại tìm mấy thứ đó chứ?"

Đối thủ hôn lên chóp mũi tôi: "Bảo bối, còn muốn nữa không?"

 

1.

 

Đi ngang qua Thẩm Thụ, tôi vươn tay ra tát một cái “bốp” vào m.ô.n.g anh. Sau đó nhanh chóng né tránh, còn cười xấu xa nháy mắt với anh: "Mông đẹp đấy!"

Thẩm Thụ không quay đầu cũng biết là ai: "Giang Nguyệt!"

Tôi cười hì hì: "Sao thế? Tôi trượt tay thôi mà."

Ánh mắt đen láy của Thẩm Thụ nhìn tôi một lúc, đột nhiên cười tươi, bước từng bước về phía tôi.

Tôi cảnh giác lùi lại hai bước: "Anh làm gì thế? Chỉ đùa thôi mà…"

Thẩm Thụ như không nghe thấy, sải bước dài tiến đến gần tôi.

Tôi trừng mắt nhìn anh, giây tiếp theo, lưng tôi đã áp vào tường.

Hôm nay Thẩm Thụ bị sao thế?—Tôi thắc mắc.

Bình thường hai đứa ở hai tổ khác nhau, ngày nào cũng vì một dự án mà đấu nhau kịch liệt.

Tôi thường trả đũa bằng cách chửi anh vài câu hoặc nhân lúc anh không để ý tát anh vài cái.

Hai hôm trước đột nhiên phát hiện tên này trông cũng được, eo thon chân dài, m.ô.n.g còn rất đẹp.

Nhìn mà tôi thấy ngứa ngáy trong lòng.

Hừ.

Sờ hai cái để trả thù!!!

Ai bảo lần họp trước, anh ta lại khiến tôi bẽ mặt trước mọi người?

Hơn nữa, tuy Thẩm Thụ miệng lưỡi độc địa nhưng trong thâm tâm thì không so đo mấy chuyện nhỏ nhặt.

Mỗi lần tôi giả vờ vô tình vuốt qua cơ n.g.ự.c anh hoặc đ.â.m vào lòng anh sờ bụng anh vài cái, Thẩm Thụ chỉ cứng người, lặng lẽ đẩy tôi ra, để lại một câu "Cẩn thận chút" rồi bỏ đi.

Nếu không nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của anh khi đối mặt với tôi trong cuộc họp, tôi còn tưởng anh là một tên ngốc ngoan ngoãn dễ bắt nạt.

Trong lúc lơ đãng, anh đã đến rất gần tôi.

Tôi bị dồn vào góc, chỉ có thể giả vờ bình tĩnh, ngẩng mặt lên nhìn anh một cách kiên cường: "Làm gì thế?"

Thẩm Thụ nhìn tôi, đột nhiên giơ tay bóp cằm tôi: "Giang Nguyệt, đừng trêu chọc tôi nữa.”

Giọng nói lạnh lẽo khiến tôi run lên.

Thẩm Thụ đang đe dọa tôi sao?

Tôi nhận ra điều này, trong lòng đột nhiên bùng lên một ngọn lửa nhỏ.

Sống đến giờ, chưa có ai dám đe dọa tôi!

"Hừ, ai thèm!"

Tôi quay đầu muốn giãy khỏi tay anh nhưng lại bị anh giữ chặt hơn.

"Thẩm Thụ! Anh buông tôi ra! Đau c.h.ế.t mất! Tôi hét lên bây giờ đấy!"

Thấy tôi giãy giụa, Thẩm Thụ lại có vẻ thích thú. Lực trên tay cũng dần tăng lên. Tôi đau đến mức hít thở không thông, khoé mắt cũng rơm rớm nước mắt.

"Thẩm Thụ!"

Không quan tâm nhiều như vậy, tôi cúi đầu cắn vào cổ tay anh một cái. Thẩm Thụ lập tức buông tay.

"Hừ hừ hừ…"

Tôi chui ra từ bên cạnh anh, làm mặt quỷ với anh rồi vội vàng chạy đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/roi-vao-be-tinh-cua-doi-thu-khong-doi-troi-chung/chuong-1-2.html.]

Tên đàn ông thối tha!

Dùng sức mạnh như vậy!

Tôi xoa xoa cằm mình, lòng đầy tủi thân, âm thầm quyết tâm, lần sau nhất định phải trả thù sờ bụng anh thêm hai lần!

 

2.

 

Trong phòng trà không một bóng người, tôi lén lút ngủ. Trong cơn mơ màng, lại nghe thấy tiếng người đi lại bên ngoài vách ngăn. Hai người dường như va vào nhau, rồi trò chuyện ở phía bên kia.

"Ê, Thẩm Thụ, vết răng trên tay cậu ở đâu ra thế?"

Đầu óc đang mơ màng của tôi bỗng chốc tỉnh táo, hồi hộp chờ đợi câu trả lời của Thẩm Thụ.

Chỉ nghe thấy người đàn ông kia khẽ "chậc" một tiếng, "Vừa rồi nhặt được một con mèo hoang bên đường, hung dữ quá, cắn tôi một cái".

Nghe câu trả lời này, mặt tôi đỏ bừng lên ngay lập tức.

Thẩm Thụ!

Mẹ kiếp, anh nói ai là mèo hoang đấy?

Tôi tức giận đến mức muốn nhảy dựng lên cắn anh ta thêm mấy phát nữa, lại nghe họ tiếp tục nói.

"Con mèo hoang đâu rồi?"

"Chạy mất rồi." Thẩm Thụ hừ lạnh một tiếng: "Đừng để tôi bắt được nó nữa."

Tôi lập tức kìm nén đôi tay đôi chân muốn tung lên của mình, co ro trong chiếc chăn nhỏ giả chết.

Không phải tôi sợ anh ta đâu.

Nghe lén người ta nói chuyện là không tốt, tôi không muốn bị hiểu lầm.

Một lát sau, tiếng nói chuyện bên ngoài không còn nữa, tôi đứng dậy, nhẹ nhàng thò đầu ra nhìn. Kết quả là tôi thấy một bóng người cao lớn đứng bên ngoài vách ngăn, đang cúi đầu, cười như không cười nhìn tôi.

"Giang Nguyệt, lại trốn việc à?"

Tôi sợ hãi ngã ngửa ra sau, cơ thể mất thăng bằng ngay lập tức.

Một bàn tay ôm lấy eo tôi, kéo tôi trở lại. Giây tiếp theo, đầu tôi đập vào lồng n.g.ự.c nóng bỏng của người đàn ông.

Cơ thể hai người lập tức áp chặt vào nhau. Nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng lên. Tiếng tim đập rõ ràng đến mức có thể nghe thấy được. Hơi thở của Thẩm Thụ đột nhiên trở nên gấp gáp. Tôi mở mắt ra, nhận ra tư thế hiện tại của hai người đang mờ ám đến mức nào, lập tức lùi ra sau.

"Thẩm Thụ, anh đứng đây làm gì thế?".

Thẩm Thụ chậm rãi chỉnh lại tay áo hơi nhăn nhúm của mình, khóe miệng nhếch lên, "Đợi bắt Giang Nguyệt trốn việc chứ sao".

Tim tôi như bị bóp nghẹn. Khuôn mặt lại nóng lên một cách khó hiểu.

Tôi quay đầu đi, "Ồ, cho tôi mượn điện thoại của anh dùng chút".

Thẩm Thụ cụp mắt xuống, "Lý do".

Tôi bực bội đẩy anh một cái, "Buổi chiều tôi chưa chấm công, lại quên mang điện thoại, nhanh lên, còn hai phút nữa thôi".

Thẩm Thụ im lặng nhìn tôi vài giây, rồi cũng lấy điện thoại ra đưa cho tôi.

Tôi vội vàng nhận lấy, định vào app chấm công đăng nhập tài khoản của mình.

Ai ngờ tay lại trượt, lại vô tình mở Baidu. Cùng lúc đó, lịch sử tìm kiếm của Baidu hiện ra.

"Đàn ông 25 tuổi có tâm không có lực làm sao bây giờ?"

"Đàn ông không ‘được’ có bị vợ bỏ rơi không?"

"Làm thế nào để tăng cường sinh lực?"

Tôi mở to mắt.

Trời ạ!

Tôi đang nhìn thấy cái gì thế này?

Tay tôi nhanh chóng chụp màn hình, gửi vào WeChat cho chính mình.

Sau đó khóa màn hình điện thoại.

"Thẩm Thụ".

Tôi nheo mắt, lắc lắc điện thoại trước mặt anh, "Anh đoán xem tôi nhìn thấy gì?".

"Cái gì?".

Thẩm Thụ khoanh tay, thản nhiên nhìn tôi.

"Lịch sử tìm kiếm của anh!", tôi suýt chút nữa thì cười phá lên, đúng là ông trời cũng giúp tôi, "Giao dự án hôm qua cho tôi, chắc anh cũng không muốn lịch sử tìm kiếm này bị đồng nghiệp nhìn thấy đâu nhỉ?".

Người đàn ông trầm ngâm nhìn tôi một cái, khẽ cười, "Được".

Bình luận

19 bình luận

Loading...