Rời đi trong im lặng - Chương 18

Cập nhật lúc: 2024-07-07 18:01:22
Lượt xem: 1,292

Thấy tôi không lên tiếng, trong mắt anh ta hiện lên một tia hoảng sợ, nhưng anh ta vẫn giả vờ bình tĩnh nói:

 

"Đàm Vỹ, em sẽ quay về bên anh phải không?”

 

Tôi chỉ nhìn anh ta một cách vô cảm.

 

Lục Ngọc An rốt cuộc trở nên lo lắng, bất lực vỗ vỗ quần áo, đột nhiên ánh mắt sáng lên. Anh ta lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn màu trắng bạc, muốn đeo vào ngón áp út của tôi.

 

"Em à, anh biết em vẫn còn yêu anh.”

 

“Không phải em luôn muốn kết hôn với anh sao?”

 

"Chúng ta kết hôn đi.”

 

“Chúng ta sẽ kết hôn ngay bây giờ.”

 

Những gì anh ta đang nghĩ trong lòng cứ thế mà nói ra.

 

Cho đến giờ phút này anh ta vẫn không hiểu tôi muốn gì.

 

“Lục Ngọc An, thế giới này không phải quay xung quanh anh.” Tôi hất tay anh ta ra, chiếc nhẫn bay ra khỏi tay anh ta, rơi xuống đất, lăn vài vòng rồi rơi sang một bên.

 

Anh ta sửng sốt, ngơ ngác nhìn chiếc nhẫn trong nằm góc.

 

Tôi quay người định rời đi.

 

Lục Ngọc An dùng tay trái kéo tôi lại, ôm tôi thật chặt, thì thầm vào tai tôi:

 

"Đàm Vỹ, Đàm Đàm, đôi khi anh thật sự không hiểu nổi em. Em vừa yếu đuối vừa bướng bỉnh, anh không biết phải làm gì với anh.”

 

“Em không nhận bất cứ sự giúp đỡ nào của anh. Cho dù gặp khó khăn, em cũng sẽ tự mình tìm ra giải pháp. Em khiến anh không cảm nhận được một chút nào tình yêu của em."

 

"Có vẻ như em yêu âm nhạc hơn cả anh.”

 

Anh ta dường như đang bị chính những điều mình nói làm cho cảm động.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/roi-di-trong-im-lang/chuong-18.html.]

“Anh tưởng anh không thực sự cần có em.”

 

"Nhưng anh dần nhận ra điều đó là không thể.”

 

"Anh biết đến cuối cùng, dù thể nào đi nữa thì anh cũng không thể ở bên em. Thân là người nhà họ Lục, anh không có quyền lựa chọn kết hôn, nhất định phải cưới người nhà họ Tống, nhưng anh không muốn rời khỏi em, giờ khắc này, anh nhận ra, anh không thể sống mà thiếu em.”

 

Lúc này, nhìn vẻ mặt tự nhận là trìu mến của anh ta, tôi chỉ cảm thấy có chút nực cười.

 

"Lục Ngọc An, anh diễn mà không thấy mệt à?"

 

Anh ta choáng váng.

 

Tôi lùi lại một bước và lặng lẽ tránh xa anh ta, từ đó vạch ra một ranh giới rõ ràng giữa tôi và anh ta.

 

"Lục Ngọc An, tôi không còn yêu anh nữa."

 

“Đừng làm phiền tôi.”

 

Anh ta lại muốn tiến đến gần tôi.

 

Trong nháy mắt, một bóng người bước nhanh ra ngoài.

 

Một cú đ.ấ.m trời giáng khiến Lục Ngọc An ngã lăn ra đất.

 

15

 

Lâm Trú Trạch kèo tôi ra sau để bảo vệ. Lúc này khuôn mặt anh ấy không còn dáng vẻ cà lơ phất phơ thường thấy.

 

Sống lưng của anh ấy vì lo lắng có chút gợn sóng. Anh ấy cúi đầu nhìn Lục Dư An đang nằm trên mặt đất giãy giụa nhưng không thể đứng dậy.

 

Dù sao, đánh nhau trước mặt mọi người cũng là chuyện không hay, tôi thò tay chọc vào eo của Lâm Trú Trạch.

 

Trong giây lát, eo anh ấy cứng lại nhưng nhanh chóng thả lỏng.

 

“Đi thôi” tôi thì thầm.

 

Lâm Trú Trạch nghe lời rời đi.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...