Rời đi trong im lặng - Chương 05

Cập nhật lúc: 2024-07-05 11:42:52
Lượt xem: 690

Trong tiếng la hét của mọi người, tôi thẳng tay tát mạnh vào mặt Lục Ngọc An.

 

Tôi đã từng coi người đàn ông này như báu vật, là tia sáng soi sáng cuộc đời tôi.

 

Tuy nhiên, lúc này, lòng tôi như đá lạnh, trước ánh mắt không thể tin của anh ta, điều duy nhất mà tôi có thể làm đó là bình tĩnh, chăm chú nhìn lại nói:

 

"Cho nên anh tùy tiện chà đạp công sức của người khác.”

 

"Lục Ngọc An, anh khiến tôi cảm thấy ghê tởm.”

 

5

 

Khi quay người rời đi.

 

Giọng nói dịu dàng và quan tâm của Tống Hào Yên liên tục xuyên vào màng nhĩ của tôi.

 

Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của Lục Ngọc An, xuyên qua một đám đông đông đúc dán chặt vào lưng tôi như một con diều hâu khóa chặt con mồi.

 

Thái tử gia được người người ngưỡng mộ có thể để yên chuyện này được sao?

 

Mỗi tấc da thịt sau lưng như có lửa thiêu.

 

Tôi bước nhanh hơn, không dám nhìn lại.

 

Bước ra ngoài cửa đại sảnh, không biết từ lúc nào trời đã đổ mưa to. Cơn mưa như thể bóng tối đã che khuất ánh sáng năm xưa.

 

Điện thoại lại rung lên.

 

Ba tôi say khướt, lè nhè câu được câu không nhưng vẫn không quên mắng tôi:

 

"Con điếc, mẹ kiếp, mày nói đi, sao Thái tử lại cưới người khác rồi?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/roi-di-trong-im-lang/chuong-05.html.]

 

"Cuối cùng cũng tóm được một người đàn ông giàu có, thế mà không biết giữ lại để tuột khỏi tay. Tao hỏi mày, mày có thể làm được chuyện gì không?"

 

Tôi có thể làm được chuyện gì sao?

 

Tôi dùng đôi mắt mở mịt, nhìn khoảng không vô tận trong màn mưa trước mắt, hít một hơi thật sâu để ngăn những giọt nước mắt sắp rơi.

 

Tiếng mắng chửi ở đầu bên kia điện thoại vẫn đang tiếp tục.

 

“Mẹ mày vì mày mà chết.”

 

"Lục Ngọc An cũng không cần mày, đã thế còn tàn tật."

 

“Làm sao tao lại sinh ra một đứa xui xẻo như mày vậy chứ?”

 

Nghe đến đây, tôi không nhịn được nở một nụ cười khổ:

 

“Ba à, nếu không phải vì năm đó ba tát con thì con có bị điếc không?”

 

Sau đó tôi kiên quyết cúp điện thoại.

 

Điện thoại vẫn đổ chuông nhưng tôi không bắt máy.

 

Tôi dùng cánh tay nhỏ bé lau mặt.

 

Không ai có thể chịu đựng được việc thành quả lao động chăm chỉ bị cướp đi trong nháy mắt, tuy nhiên tôi quá nhỏ bé.

 

Điều duy nhất tôi có thể làm lúc này không phải là tiếc nuối cho bản thân mà là bắt đầu lại từ đầu.

 

Tôi nghĩ từ nay về sau chắc chắn Lục Ngọc An sẽ tìm mọi cách làm khó tôi.

 

Tôi không thể lúc nào cũng để anh ta ảnh hưởng đến tâm trạng được.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...