Chạm để tắt
Chạm để tắt

Ra Vẻ Dịu Dàng - Chương 8: Ngoại truyện

Cập nhật lúc: 2024-08-12 22:37:44
Lượt xem: 33

Ngày hôm đó sau khi bị cưỡng hôn ở nhà Hàn Dữ, sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Tư Dung cầm theo hộ khẩu đến nhấn chuông cửa nhà cô.

Trần Điềm từ trong mắt mèo nhìn thấy anh, che môi mình lại dựa lưng vào cửa không hề dám phát ra bất cứ âm thanh nào.

"Trần Điềm anh biết là em ở bên trong, nếu em không ra, anh sẽ phá cửa vào đấy."

Sau khi do dự một lúc cô cũng mở cửa ra, luống cuống nhìn anh hỏi: "Anh có chuyện gì à?"

Anh giơ cuốn hộ khẩu trong tay lên: "Trần Điềm, chúng ta kết hôn đi."

Sau khi ra khỏi cục dân chính, Trần Điềm vẫn chưa tỉnh táo lại được, ngơ ngác nhìn giấy chứng nhận kết hôn trong tay nói: "Chúng ta... Đã kết hôn rồi sao?"

Anh dùng ngón trỏ khẽ búng vào trán cô: "Đúng thế đó, bà Lâm à."

Cô có hơi hoảng sợ chuẩn bị trốn khỏi hiện trường: "À, thế em về nhà trước nha."

Lâm Tư Dung đưa tay kéo cánh tay cô nói: "Trước tiên đi mua món đồ đã."

Vừa kéo cô đi vừa nói.

Nhìn đám đông ồn ào, cô có chút lo lắng và sợ hãi. Cô cố gắng tránh thoát khỏi cánh tay anh, nói: "Em không muốn đi, anh tự đi đi, em muốn về nhà."

\Bánh Táo Vị Đào 🦊/

Nói xong cũng chạy đi.

Để lại Lâm Tư Dung một mình đứng yên tại chỗ mà nghĩ, có phải mới vừa nãy anh thô lỗ quá nên đã hù cô rồi không?

Anh chạy đến cửa hàng trang sức mua một sợi dây chuyền có hình ngôi sao nhỏ, rồi chuẩn bị đi tìm cô.

Trên đường còn không quên gửi tin nhắn cho Kỷ Tụng Niên:

[Anh ơi, hỏi chị dâu giúp em, có chuyện gì mà Trần Điềm ghét hay không thích làm không?]

Kỷ Tụng Niên: [Phi Phi nói cô ấy có chứng sợ xã hội nghiêm trọng, không thích ra ngoài.]

[Được được, cảm ơn anh!]

Sau khi tìm hiểu được tình hình, Lâm Tư Dung cho xe chạy đến nhà của Trần Điềm.

Đến trước cửa nhà cô, anh ho nhẹ hai tiếng, rồi nhấn chuông cửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ra-ve-diu-dang/chuong-8-ngoai-truyen.html.]

Một lát sau, Trần Điềm mới ra ngoài mở cửa, cô ló đầu ra nói: "Có chuyện gì sao?"

"Chúng ta kết hôn rồi đó, mới có bao lâu đâu sao nhanh quên thế hả?"

Trần Điềm: "Cho nên...?"

Anh kiên nhẫn nói: "Đương nhiên vợ chồng là phải ở chung với nhau rồi."

Anh đẩy đầu cô vào, đẩy cửa nhà cô ra bước vào rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại. Anh lấy chiếc hộp nhỏ trong túi ra, giơ đến trước mặt cô nói: "Cô dâu của anh, tân hôn vui vẻ nhé!"

Trần Điềm không nhận, cẩn thận hỏi: "Cái gì thế?"

"Em mở ra nhìn chẳng phải sẽ biết ngay sao." Trên mặt anh là vẻ cưng chiều nhìn chằm chằm cô.

Anh nói xong cô mới nhận lấy từ từ mở hộp ra, bên trong là sợi dây chuyền ngôi sao vàng.

Cô nói: "Thật đẹp quá."

Lâm Tư Dung dịu dàng hỏi: "Cần anh đeo lên giúp em không?"

Sau khi có được cái gật đầu đồng ý của cô, anh vén tóc cô lên phía trước, tháo khóa dây chuyền ra, đưa sợi dây chuyền qua cằm cô, vòng đến sau cổ sau đó mới khóa chốt lại.

Sau khi bỏ tay ra, nhân lúc cô không chú ý, hôn xuống má cô một cái rồi nói: "Lần tới ra ngoài cùng anh đi, bổ sung thêm một chiếc nhẫn nữa."

Bỗng nhiên, gò má Trần Điềm nóng như lửa đốt.

Cô cúi đầu muốn chạy, nhưng không ngờ bị Lâm Tư Dung cản lại, từ phía sau ôm lấy cô, cúi đầu nói bên tai cô: "Xấu hổ sao?"

Trần Điềm không nói gì, nhưng Lâm Tư Dung đã đoán được.

Anh vùi đầu xuống cổ anh, cố ý khó chịu hỏi: "Bà Lâm này, anh có hơi mệt, buồn ngủ, phòng em ở đâu thế?"

Giờ phút này trái tim Trần Điềm đang nhảy liên hồi, cô nín thở nói: "Anh bỏ tay ra trước đi, em đưa anh đi qua đó."

Anh "À" một tiếng, tư thế ôm lấy cô cũng nới lỏng ra, đổi thành nắm tay.

"Vậy em dắt anh đi."

 

Loading...