Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Quỷ Thi Thái Lan <Series Kim Giác Kỳ Đàm> - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-08-24 19:33:04
Lượt xem: 502

Khi Lê Tái thấy tình hình không ổn, hắn ta nhanh chóng chĩa s.ú.n.g vào tôi và định bắn.

Bóng người vụt qua, Phương Hiểu Phi liền nhảy lên, dang rộng hai tay chắn trước mặt tôi.

Đùng một tiếng nổ…

Sau phát súng, n.g.ự.c cô xuất hiện một lỗ đạn.

Trong lúc Lê Tái đang ngơ ngác, Phương Hiểu Phi gầm lên rồi lao tới…

Nhưng thay vì lao về phía Lê Tái, mà nhảy đến góc tường và dùng lòng bàn tay dập tắt ngọn nến phía trên.

Lê Tái lại giơ s.ú.n.g lên và bắn, những người khác cũng học theo, cầm dùng s.ú.n.g lục lên bắn.

Phương Hiểu Phi linh hoạt hơn cả con mèo, cô chạy một vòng quanh trên bức tường, dập tắt tất cả những ngọn nến bên trong tích tắc.

Rồi quay người gầm thét vào mặt tôi: Grừ…

Cô ấy ý muốn bảo tôi rời đi.

Ngay cả trong tình huống này, phản ứng đầu tiên của cô ấy cũng không phải trả thù mà là cứu tôi.

Lúc này, tôi không còn thời gian để suy nghĩ gì nữa nên đã chộp lấy quần áo rồi chạy nhanh ra ngoài.

13.

Sau khi trèo tường thoát ra ngoài, những người trong trang viên dùng s.ú.n.g lục đuổi theo tôi.

Tôi chạy tới địa điểm đã hẹn với Mộc Thanh Thanh.

Sau khi chạy vào rừng, lại không thấy xe đâu.

Chẳng lẽ cô ấy cũng gặp nguy hiểm rồi à?

Những người đuổi theo phía sau càng ngày càng gần nên tôi không suy nghĩ gì nữa, chạy nhanh nhất có thể về phía đường lớn.

Ngay khi họ chuẩn bị đuổi kịp tôi, một chiếc ô tô từ bên cạnh lao tới và đụng ngã tất cả những người đang đuổi theo tôi.

Xe đột ngột phanh gấp, cửa bật mở ra, Mộc Thanh Thanh từ bên trong hét lên: "Mau lên xe!"

Tôi vừa lăn vừa bò leo lên xe, Mộc Thanh Thanh lái xe phóng đi.

Sau bao rắc rối vừa rồi, vết thương trên n.g.ự.c tôi càng rỉ m.á.u nhiều hơn, gần như nhuộm đỏ toàn bộ phần áo.

Mộc Thanh Thanh ngạc nhiên nhìn tôi: "Anh ổn chứ?"

"Không sao."

"Phương Hiểu Phi có ở bên trong không?"

"Ừ, Lê Tái cũng ở bên trong, hành tung của chúng ta từ sớm đã bị bọn họ theo dõi rồi, thật xin lỗi... Tôi không thể mang Hiểu Phi ra ngoài được..."

Mộc Thanh Thanh suy nghĩ một lúc rồi tức giận đ.ấ.m vào vô lăng.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

"Nhất định là tên khốn Lão Ban đó, hắn đã phản bội chúng ta!"

14

Hóa ra Lão Ban đã tiết lộ tin tức này cho Lê Tái trước khi chúng tôi lên máy bay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/quy-thi-thai-lan-series-kim-giac-ky-dam/chuong-8.html.]

Sau khi đến Thái Lan, nhất cử nhất động của chúng tôi đều được Lê Tái nắm rõ trong lòng bàn tay.

Không thể quay về khách sạn được nữa, Mộc Thanh Thanh đã bỏ lại chiếc xe cô ấy mượn từ Lão Ban, đưa tôi đến một phòng khám nhỏ để chữa trị vết thương.

Sau đó, chúng tôi bắt đầu thảo luận về bước hành động tiếp theo.

"Về nước đi." Mộc Thanh Thanh nói. "Chúng ta đã đánh giá thấp tổ chức đằng sau Lê Tái rồi, chúng ta vốn không phải đối thủ của bọn họ, nếu ở lại đây thêm một ngày nữa, chúng ta sẽ nguy hiểm thêm một ngày."

"Nhưng còn Phương Hiểu Phi thì sao? Còn có Xà tiên của cô nữa."

Mộc Thanh Thanh nghiến răng nghiến lợi: "Mẹ kiếp, cùng lắm thì đến Đông Bắc gọi người, Lê Tái nhất định phải chết!"

Tôi suy nghĩ một hồi, cũng chỉ có con đường này để đi.

Sau khi quyết định xong, tôi và Mộc Thanh Thanh gọi taxi rồi đi thẳng đến sân bay.

Sau khi vào sân bay, sự căng thẳng ở hai chúng tôi mới giảm bớt đôi chút.

Dù sao đây cũng là nơi công cộng, bọn họ cũng không dám ra tay ở nơi đông người như vậy

Khi chúng tôi chuẩn bị mua vé thì có vài cảnh sát Thái Lan bước ra chặn chúng tôi lại.

Viên cảnh sát đứng đầu lấy ra một bức ảnh và cho chúng tôi xem.

"Có quen biết người này không?"

Tôi nhìn vào bức ảnh, là Lão Ban.

"Có quen, chuyện gì vậy?"

Viên cảnh sát đó lại đưa ra một bức ảnh khác.

Khi tôi nhìn thấy nó, tôi đã đơ người.

Trong ảnh, Lão Ban nằm c.h.ế.t trên mặt đất, một con d.a.o cắm trên ngực, nơi ông ta c.h.ế.t hình như là phòng khách sạn của tôi, con d.a.o này cũng rất quen thuộc, là tôi đã mua nó để tự vệ sau khi đến Thái Lan.

Viên cảnh sát tóm lấy tôi và nói: "Chúng tôi vừa tìm thấy người đàn ông này c.h.ế.t trong phòng của cậu, dấu vân tay của cậu xuất hiện trên hung khí g.i.ế.c người. Hãy đi với chúng tôi!"

Tôi vội biện hộ: "Từ tối qua đến lúc này chúng tôi chưa từng về khách sạn!"

Nhưng bốn tên cảnh sát đã bước tới bắt tôi và Mộc Thanh Thanh.

"Có chuyện gì thì hãy đợi đến đồn cảnh sát nói."

Mộc Thanh Thanh và tôi bị còng tay lại và áp giải lên xe cảnh sát.

Sau khi xe bắt đầu di chuyển, một người cảnh sát ngồi ở hàng ghế đầu quay đầu lại mỉm cười với chúng tôi.

Lúc đó tim tôi hẫng một nhịp.

Tên cảnh sát đó là Lê Tái, sao vừa rồi không nhận ra hắn ta?

Chớp mắt tỉnh táo lại, tôi nhận ra rằng họ thậm chí còn không mặc đồng phục cảnh sát và chiếc xe chúng tôi đang ngồi cũng không phải là xe cảnh sát.

Mộc Thanh Thanh cũng kịp có lại phản ứng, ngơ ngác nhìn chung quanh.

"Là phép Hồ tiên!"

 

Loading...