QUỶ HOẠ SƯ - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-07-07 17:25:25
Lượt xem: 1,083

6.

 

 

Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, người đàn ông đeo kính gọng vàng lại xin kết nối, khuôn mặt tái nhợt đỏ bừng hưng phấn: 

 

“Sao cô không nói sớm, tôi đúng là có một cái ô, cô có muốn xem không? " 

 

Sau đó, anh ta lấy ra một chiếc hộp gỗ gụ màu đen, cẩn thận lấy ra một chiếc ô giấy dầu trắng tinh xảo lạnh lẽo, vuốt ve những đường nét trên chiếc ô rồi hôn nó say đắm. 

 

"Chiếc ô này là do tôi làm ra, là tác phẩm khiến tôi hài lòng nhất." 

 

"Làm sao có thể không hài lòng được? Dù sao nó cũng là do anh dùng nữ thần của mình làm ra." 

 

Người đàn ông kính gọng vàng không ngoài ý muốn nghe được điều này: “cô có thể nhìn ra được, cô vẫn có một chút năng lực đó, vậy tại sao cô lại biến thành bộ dạng như vậy?" 

 

Tôi không trả lời chỉ hỏi lại: "Còn anh thì sao? Tại sao lại biến cô ấy thành một cái ô?”

 

"Cô thì biết cái gì? Tôi chỉ muốn giữ lại vẻ đẹp của cô ấy. Cô ấy quá xinh đẹp, cô ấy sinh ra để xuất hiện trên màn ảnh. Tôi sẽ để cô ấy ra nước ngoài và nổi tiếng khắp thế giới, thế nhưng cô ấy đã tuyên bố giải nghệ." 

 

“Tôi đã trả giá rất nhiều để khiến cô ấy nổi tiếng, sau bao nỗ lực, sao cô ấy có thể nói bỏ là bỏ, cô ấy tại sao lại không nghe lời của tôi?” 

 

[Đồ cầm thú, sao hắn lại có thể làm ra việc tàn nhẫn như vậy chứ?]

 

[Khó trách đã năm năm không có tin tức gì về nữ thần. Thì ra cô ấy đã bị g.i.ế.c năm năm trước.]

 

[Vì sao năm năm nay không có người phát hiện Bạch Chỉ Lan bị sát hại? Cô ấy không có gia đình sao? Làm sao con thú này có thể ứng dụng ngoài vòng pháp luật trong nhiều năm như vậy!] 

 

Người đàn ông đeo kính gọng vàng vẻ mặt dần dần điên cuồng: “Cho nên tôi bỏ thuốc ngủ vào nước cô ấy uống để làm cô ấy ngủ. Tôi dùng d.a.o m. ổ r. ạ. ch từng chút một ra trên da cô ấy, từ từ b. óc ra cả một mảnh.” 

 

“L. ộ. t da được nửa chừng, cô ấy tỉnh dậy nhưng không thể cử động, cô ấy nhìn tôi một cách tuyệt vọng và buồn bã, giống như lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy.”

 

“Tôi mềm lòng hỏi liệu cô ấy có sẵn lòng quay lại không, chỉ cần cô ấy đồng ý, tôi sẽ ngay lập tức đưa cô ấy đến bệnh viện tốt nhất, nhưng cô ấy thực sự đã từ chối tôi.”

 

"A ha ha ha ha... Cô ấy lại cự tuyệt tôi cho nên tôi phải g. i. ế. t cô ấy. Cô cho rằng cô ấy là nữ nhân ngu ngốc sao, ha ha ha ha..." 

 

Hắn cười đến khó thở, cười đến nước mắt ra tại khóe mắt. 

 

Cơn giận sôi lên trong lồng ngực, tôi gần như phá vỡ mọi quy tắc sử dụng pháp thuật của mình lên người khác. 

 

Lúc này có một khán giả tên Bạch Chỉ Lan xin kết nối, tôi tự hỏi biệt danh của hai người này giống nhau đến thế, chẳng lẽ lại là một kẻ điên khác đã hãm hại Bạch Chỉ Lan sao? 

 

Sau khi do dự một lúc, tôi đồng ý kết nối. 

 

Trên màn hình xuất hiện một cô gái với khuôn mặt trẻ thơ xinh xắn, đôi mắt đỏ hoe, như vừa khóc: “Xin chào chủ phòng, có thể chiếm chút thời gian phát sóng trực tiếp của cô được không? Nghe tên cầm thú này nói tôi thật sự không thể chịu được.”

 

Có vẻ như người này không cùng nhóm với người đàn ông đeo kính vàng, tôi gật đầu ra hiệu cho cô ấy tiếp tục.

 

Cô gái có khuôn mặt trẻ con hít một hơi thật sâu, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nói: “Tôi là Tiếu Ngọc, hội trưởng fanclub Bạch Chỉ Lan. Tên súc sinh này là người đại diện của Bạch Chỉ Lan tên Kỷ Trạch và là người chồng bí mật của cô ấy.”

 

“Kể từ sau khi Bạch Chỉ Lan được phát hiện bởi một chương trình tài năng, Kỷ Trạch trở thành người đại diện của Bạch Chỉ Lan, nhưng anh ta không biết gì cả. Từ việc kéo tài nguyên, kết nối với các đoàn phim, nhận quảng cáo đều do một mình Bạch Chỉ Lần làm cả.” 

 

Sau đó, Bạch Chỉ Lần đã đắc tội với một nữ diễn viên trong cùng đoàn, cô ấy gần như bị chèn ép, nhưng tên súc sinh này đã ép Bạch Chỉ Lan uống rượu với những đạo diễn đó, gần như là ..." 

 

Tiếu Ngọc nghẹn ngào nói: "Thiếu chút nữa đã đưa cô ấy lên giường của đạo diễn, chị Bạch khoảng thời gian đó đã rất vất vả, sau đó, cuối cùng cô ấy cũng đã trở nên nổi tiếng, cuộc sống trở nên dễ dàng hơn.” 

 

“Phải đến 5 năm trước, chị Bạch mới tuyên bố giải nghệ, chúng tôi là những đại fans biết rõ nội tình, tuy luyến tiếc chia tay cô ấy, nhưng chúng tôi vẫn mong cô ấy sống cuộc sống mà cô ấy mong muốn."

 

Kỷ Trạch ngắt lời cô ấy: “Cô muốn sống cuộc sống như thế nào? Nếu không phải tôi mang cô ấy ra khỏi núi, làm sao cô ấy có thể trở thành ảnh hậu? Cô ấy mãi mãi chỉ là cô thôn nữ trong khe núi nhỏ mà thôi!" 

 

Tôi không nhịn được mà cười khẩy: "Cô thôn nữ à? Anh còn không biết vợ mình là ai." 

 

"Anh có biết tôi đang vẽ gì không? Q u.ỷ núi, một linh hồn mọc lên trong núi, kẻ thống trị một thế giới nhỏ bé, cô ấy đã mất ba trăm năm để tu luyện thành một con người, nhưng anh đã g.i.ế.c cô ấy." 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/quy-hoa-su/chuong-3.html.]

 

Kỷ Trạch tỏ vẻ khó tin: "Làm sao có thể? Cô ấy rõ ràng là một cô gái nông thôn." 

 

“Anh nghĩ chiếc ô da người mà anh làm ra có thể tồn tại được năm năm? Nó có sáng bóng như xưa không? Dù có dùng hóa chất để bảo quản thì nó cũng chỉ trụ được vài tháng. Bởi vì cô ấy là q.u.ỷ núi, cô ấy từ thành người nên mang theo hồn lực, cho nên nó mới có thể tồn tại trong năm năm." 

 

Kỷ Trạch ngơ ngác nhìn chằm chằm vào chiếc ô: "Cô ấy là q.u.ỷ núi, vậy tại sao cô ấy không chống cự lại tôi?" 

 

Tôi lạnh lùng liếc nhìn anh ấy: "Có lẽ là vì trái tim cô ấy đã c.h.ế.t như ngọn đèn sắp tắt, cô ấy thà c.h.ế.t chứ không liên quan gì đến anh nữa." 

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD

 

Một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt Kỷ Trạch vẻ mặt đau khổ, đột nhiên hét lên điên cuồng: "Sao em dám, Bạch Chỉ Lan em sẽ không bao giờ thoát khỏi anh, ha ha ha ha ha ha..." 

 

Sau đó anh ta lấy bật lửa từ trong túi ra rồi lẩm bẩm: "Chỉ Lan, đợi anh…”

 

Khoảnh khắc ngọn lửa bùng lên, một vụ nổ xảy ra trong nhà của Kỷ Trạch, ngọn lửa tàn sát bừa bãi đem Kỷ Trạch nuốt hết hoàn toàn.

 

Tiếu Ngọc không vui lắm khi nhìn thấy cái ch. ế. t của Kỷ Trạch, cô ấy chỉ rơi nước mắt nói lời cảm ơn với tôi trước khi rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp. 

 

[Tên súc sinh đó c.h.ế.t thì tốt rồi, hắn hủy hoại một người vợ tốt như vậy, nếu tôi có một người vợ như thế này, tôi có thể sủng cô ấy lên trời.] 

 

[Mạch não của một con thú quả thực khác với người thường. Nếu anh ta g.i.ế.c vợ mình và phải giải thích quá trình đó cho những người khác trong phòng phát sóng trực tiếp, anh ta cho rằng mình đang làm đúng, phải không?]

 

[Khi kể lại trải nghiệm gi. ế. t người của mình, chắc hẳn anh ta đã muốn ch. ế. t từ lâu. Có lẽ anh ta đã sống trong sợ hãi suốt 5 năm qua, sau khi c.h.ế.t mới thở phào nhẹ nhõm.] 

 

[Như đã đề cập ở trên, sau khi bạn phân tích, tôi đột nhiên cảm thấy anh ta ch. ế. t dễ dàng như vậy, điều đó chẳng hề nhẹ nhõm chút nào.] 

 

Kỷ Trạch đã ch. ế. t, đáng tiếc chiếc ô kia, có lẽ là Bạch Chỉ Lan... 

 

"Haizz." Tôi nhịn không được thở dài.

 

"Buổi phát sóng trực tiếp hôm nay thế là xong. Hẹn gặp lại các bạn vào ngày mai.”

 

7.

 

Tôi tắt phát sóng trực tiếp, nghĩ đến tin nhắn mà người có tên Ngôi sao siêu may mắn đã gửi cho tôi ngày hôm qua và nhấp vào hộp trò chuyện. 

 

"Đại sư, cô có thể vui lòng đến nhà tôi không? Tôi sẵn sàng trả năm trăm vạn làm thù lao." 

 

Nhìn câu nói trước đó, tôi rất không vui, trình độ của tôi và thân phận của bạn là gì? 

 

Cầu tôi làm việc, mà còn để tôi đi đến chỗ bạn. 

 

Hãy xem câu cuối, không sao cả, đây là công việc của đại sư tôi! 

 

"Địa chỉ." Tôi trả lời ngắn gọn. 

 

Bên kia giống như luôn ngồi trước máy tính, họ lập tức gửi địa chỉ: "Biệt thự số 8, trang viên Bích Thủy." 

 

Ngày hôm sau, tôi bắt một chiếc taxi sang trọng đến trang viên Bích Thủy, tốn tới hai trăm nhân dân tệ.  

 

Khi đến trước cửa Biệt thự số 8, tôi choáng váng trước khoảng sân rộng, những tòa nhà được thiết kế đẹp mắt và trang trí lộng lẫy. 

 

Một ông chú trung niên mặc vest đen, thắt nơ màu xám đón tôi ở cửa: “Xin chào, Tần đại sư, tôi là quản gia ở đây, thiếu gia chúng tôi ra ngoài không tiện, cho nên tôi được đặc biệt phái đến chào hỏi. Hãy đi cùng tôi." 

 

Tôi lễ phép gật đầu, sau đó đi theo quản gia ngồi vào một chiếc Lincoln. 

 

Người quản gia mỉm cười giải thích với tôi: “Trang viên rộng quá, đi bộ đến đó sẽ mất chút thời gian, đại sư vui lòng đợi trong xe một lát.” 

 

Thật đáng thương! Không giống như tôi, từ cửa vào phòng ngủ chỉ mất vài bước chân. "Tần đại sư, mời!" 

 

Quản gia mở cửa xe, làm động tác mời, ra hiệu cho tôi xuống xe, sau đó dẫn tôi đi một đoạn đến trước cửa mộtcăn phòng. 

 

"Đại sư, tình huống của thiếu gia chúng tôi khá đặc biệt nên rất ít khi ra khỏi phòng. Mong cô thông cảm."

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...