QUỶ HOẠ SƯ 2 - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-07-04 17:56:48
Lượt xem: 165

8.

 

Tôi được đưa đến nơi ở của ba anh em Diêu Hằng, họ sống trong một ngôi nhà lớn có sân trước sân sau. 

 

Sân trước rất rộng, xây theo kiểu tứ hợp viện, ở giữa rộng rãi, bốn phía có nhiều phòng, hẳn là dành cho các anh em. 

 

Sân sau có diện tích nhỏ hơn nhưng được trang trí tinh xảo và sang trọng hơn, hẳn là nơi ba anh em sinh hoạt. 

 

Khi tôi đến, Diêu Thiên Thiên đã quấn một miếng gạc quanh đầu đang ngồi trên ghế sofa. 

 

Căn phòng hỗn loạn, nhiều mảnh sứ vỡ vương vãi trên sàn, như đã xảy ra một trận đánh nhau kịch liệt. 

 

Thi thể Tống Minh vẫn ở nguyên chỗ cũ phủ một tấm vải trắng, nhưng lại ướt đẫm m. á u, loang lổ vết m . áu. 

 

Diêu Hằng không thấy ở đâu chắc hẳn đã được đưa đi điều trị. 

 

Thấy tôi tới, Diêu Thiên Thiên lao tới chất vấn tôi, trong mắt có chút hận ý và có chút phức tạp: 

 

"Tần Miên, cô đã động tay động chân gì khi vẽ da, khiến ba anh em chúng tôi khốn khổ như vậy?"

 

Tôi có chút buồn cười "Sao cô lại nghĩ là tôi?" 

 

"Hôm qua, ba anh em chúng tôi khi vẽ đã trở về đã gặp phải một thảm họa đẫm m. á u, không phải cô thì còn có thể là ai?"

 

Tôi kiên nhẫn lý luận với cô ấy: “Hôm qua chỉ có hai người bọn họ thôi, có thể trong nhà đã xảy ra cãi vã, nhất thời đánh đối phương thành như thế này. 

 

“Hơn nữa, việc cô đi đường vấp té bị thương vỡ đầu chỉ là trùng hợp mà thôi, chuyện này phải trách tôi sao?" 

 

Diêu Thiên Thiên vẻ mặt nghi hoặc: "Ai biết hôm qua cô dùng tà thuật gì hại chúng tôi?”

 

"Tại sao tôi lại hại cô?" 

 

"Chúng tôi đã gây thù với rất nhiều người trong những năm qua. Có lẽ cô là người mà họ tìm tới." 

 

Tôi hết kiên nhẫn không muốn tranh cãi với cô ấy nữa, đi đến chỗ th. i th. ể Tống Minh nhấc tấm vải trắng lên. 

 

Tôi lau mạnh con hổ mình vẽ trên lưng Tống Minh, màu sơn xanh lập tức làm vấy bẩn tay tôi. 

 

Tôi giơ tay cho Diêu Thiên Thiên xem: "Thật ra hôm qua tôi không vẽ da cho các cô, tôi chỉ dùng sơn để vẽ một bức tranh bình thường. Cho nên tôi căn bản không thể dùng tà thuật lên người các cô."

 

Diêu Thiên Thiên không tin liền đưa tay ra lau trên lưng mình, cũng lau một bàn tay bằng sơn màu xanh lam. 

 

Cô ấy ngạc nhiên nhìn lớp sơn trên tay, tôi giải thích: "vẽ da cần loại sơn đặc biệt để thấm sâu vào da. Nếu phai màu sẽ không có tác dụng cải thiện vận may." 

 

Một lúc lâu sau giọng cô mới trở nên khô khốc "Nếu không phải cô thì sẽ là ai?" 

 

"Có lẽ đêm qua họ chỉ muốn đánh nhau, nhưng đã gì. ế. t đối phương." 

 

“Không thể nào!”

 

Vừa dứt lời, Diêu Thiên Thiên lập tức phủ nhận. Nói xong cô lại vội vàng nói thêm: “Ba anh em chúng tôi cùng nhau lớn lên, bao năm qua đã hỗ trợ nhau để có được như ngày hôm nay. Làm sao hai người họ lại muốn g.i.ế.c nhau?” 

 

Làm sao có thể có những người ngây thơ như vậy trong băng đảng. 

 

Cô cũng là em gái của một tên trùm xã hội đen. 

 

Vì vậy bất lực nói: “Quyền lực và tiền bạc sẽ khiến con người thay đổi. Có thể lúc đầu các cô có mối quan hệ tốt. Nhưng sau bao nhiêu năm kể từ khi băng đảng thành lập, họ đã trải qua rất nhiều chuyện. Cô nghĩ họ vẫn như lúc đầu không?” 

 

Diêu Thiên Thiên mở miệng, có vẻ hơi buồn: “Thật sao?” 

 

Tôi chưa kịp trả lời, cô ấy đã lẩm bẩm như đang thuyết phục chính mình: “Cha mẹ tôi qua đời khi tôi còn rất nhỏ, còn tôi thì luôn phụ thuộc vào anh cả của tôi.”

 

“Nhà anh hai ở cạnh nhà chúng tôi, tuy có cha nhưng cha lại nghiện cờ b.ạ.c và đánh đ. ậ. p anh mỗi lần thua cá cược. Sau đó, cha anh bị người trong sòng bạc đánh ch. ế. t, chỉ còn lại anh.”

 

“Anh cả của tôi thương xót anh ấy, đưa anh ấy vào nhà chúng tôi. Anh cả của tôi lúc đó chưa trưởng thành nên phải lao động nặng nhọc để nuôi chúng tôi, thời điểm khó khăn chúng tôi nhặt rác, ăn vỏ cây và trộm cắp đồ đạc. Hai người sẽ luôn dành cho tôi những gì tốt nhất, dù có phải đói mấy ngày liền. Sau này, anh cả của tôi gia nhập một băng đảng nhỏ và trở thành thủ lĩnh băng đảng nhỏ nhờ sức mạnh của anh ấy, cuối cùng chúng tôi không còn phải lo lắng về cơm ăn áo mặc.”

 

“Anh hai khi còn nhỏ rất gầy yếu, nhưng đọc sách lại rất có thiên phú, anh cả tôi nghiến răng nghiến lợi cho tôi và anh hai đi học. Trong hơn mười năm chúng tôi học tập, người anh cả đã trở thành ông chủ của một băng đảng nhỏ và dần dần lớn lên. Sau khi anh hai tốt nghiệp, anh từ bỏ công việc tốt của mình, trở thành cấp phó của anh cả.”

 

“Họ đã làm việc chăm chỉ trong nhiều năm và cuối cùng đã trở thành băng đảng lớn nhất ở Vân Cảng. Khi lần đầu đặt tên cho nhóm, chúng tôi đặt tên là Hắc Vân Cảng để tưởng nhớ những ngày chúng tôi không đủ ăn, chúng tôi đã từng rất tốt, bọn họ sao có thể..." 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/quy-hoa-su-2/chuong-4.html.]

 

Diêu Thiên Thiên đổi lời, trên mặt lộ ra vẻ hy vọng: "Đại sư, cô có thể giúp tôi kiểm tra lại căn phòng này được không? Tôi vẫn không tin bọn họ sẽ đi đến mức này.” 

 

Vẻ mặt ngây thơ của cô ấy khiến tôi thở dài: “Được rồi, nhưng tôi không chắc mình sẽ tìm thấy gì.” 

 

Diêu Thiên Thiên không nói gì cúi đầu chào tôi với đôi mắt đỏ hoe.

 

9.

 

Tôi kiểm tra xung quanh căn phòng một lần nữa nhưng vẫn không tìm thấy gì, ngoại trừ những mảnh vụn trên mặt đất. 

 

Thân thể Tống Minh quả thực không có gì bất thường, sau khi bị đánh thì ch. ế. t vì mấ. t m. á. u quá nhiều. 

 

Tuy nhiên, cách trang trí trong căn phòng này trông rất đơn giản, có rất nhiều đồ cổ , Diêu Hằng trông cao lớn thô kệch như vậy nhưng không ngờ anh ta là một nhà sưu tập đồ cổ. 

 

Tôi gãi gãi da đầu, ngồi xuống ghế sô pha: “Kể lại cho tôi nghe sau khi hai người vào nhà tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.” 

 

Diêu Thiên Thiên chậm rãi nói: “Tối qua tôi không có ở nhà, tôi nghe được từ cấp dưới của tôi. Anh cả và anh hai đang uống rượu trong nhà sau khi từ chỗ tranh chấp về, sau đó có tiếng đồ vật bị quăng, họ tưởng hai người uống say nên không vào kiểm tra.

 

Sáng nay, khi tôi đi tìm bọn họ, mới phát hiện anh hai đã ch. ế. t, anh cả nằm bất tỉnh trên đất.” 

 

“Hôm qua không có ai vào phải không?” 

 

Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Hôm qua các anh em đều canh giữ sân trước không thấy ai vào sân sau, hơn nữa cho dù có người vào, cũng không thể cùng nhau đánh bại đại ca và nhị ca của tôi." 

 

Cô ấy nói lời này, cơ bản loại trừ khả năng g.i.ế.c ng. ư. ờ. i. Trừ khi người g. i. ế. t họ không phải là con người.

 

Nhưng trong phòng này không có dấu vết của m. a q. u. ỷ xuất hiện, mọi thứ đều chỉ ra việc họ đã tàn sát lẫn nhau. 

 

Tôi đi đi lại lại trong phòng, đi đến bàn rượu nơi họ đang uống rượu. 

 

Một số đĩa trên bàn rượu đã bị vỡ sau cuộc cãi vã, một số vẫn còn nguyên vẹn. 

 

Tôi nhặt chiếc ly rượu bằng gốm bị đổ trên bàn lên chuẩn bị đặt lại lên bàn, đột nhiên tôi phát hiện trên bàn chỉ có một ly rượu. 

 

Tại sao hai người uống cùng nhau mà chỉ uống một ly? 

 

“Còn một cái ly nữa không?” 

 

Diêu Thiên Thiên nghe vậy liền đi tới bên cạnh tôi, kiểm tra bộ đồ ăn trên bàn rượu. 

 

"Chiếc ly còn lại là ly của anh cả tôi. Đó là một chiếc ly gốm sứ màu đen, gần đây anh cả tôi đặc biệt thích dùng nó uống rượu." 

 

Tôi liếc nhìn những mảnh gốm trên mặt đất, không có mảnh gốm nào màu đen cả, vì vậy chiếc ly có lẽ đã bị lấy đi. 

 

"Chiếc ly đã mất rồi. Hôm nay có ai vào phòng này không?" 

 

Diêu Thiên Thiên sắc mặt thay đổi, cô lập tức gọi đàn em của mình: "Đi kiểm tra xem đêm qua ai đã vào phòng này" 

 

Nhưng tôi không hiểu tại sao người đó lại lấy đi một cái ly uống rượu? 

 

Nếu hắn không lấy chiếc ly đi thì tôi đã không nhận thấy điều gì bất thường. 

 

Cho dù trên ly rượu có manh mối, chỉ cần hắn làm vỡ ly rượu, manh mối liền sẽ bị phá vỡ. 

 

Mọi người sẽ chỉ nghĩ rằng nó đã bị phá vỡ bởi cuộc cãi vã giữa Diêu Hằng và Tống Minh, chứ không nghĩ đến điều gì khác. 

 

Bây giờ hắn đã lấy đi ly rượu, hắn đã cho tôi một manh mối. 

 

Hiện tại, hắn chấp nhận mạo hiểm bản thân bị lộ vẫn phải mang chiếc ly, trừ khi đó là một phần quan trọng trong kế hoạch của hắn ta. 

 

Nhưng một chiếc ly có thể đóng vai trò gì? Chẳng lẻ còn có thể gi. ết. người chứ? 

 

Ý nghĩ đó chợt làm tôi giật mình. Chúng tôi đã chứng kiến nhiều điều đáng kinh ngạc trong công việc của mình. Nếu một chiếc ly có thể g.i.ế.c người thì điều đó không phải là không thể. 

 

Tôi quay đầu lại nhìn Diêu Thiên Thiên: "Chén rượu gốm sứ màu đen của anh cả của cô trông như thế nào?" 

 

"Chén rượu gốm sứ màu đen đó được anh cả tôi lấy được một tháng trước, màu xanh đen, sáng bóng, có những lỗ nhỏ bên trong. Món đồ được cho là có từ thời nhà Tống và đặc biệt có giá trị.”

 

“Tôi không biết nhiều về đồ cổ, nhưng tôi nghĩ đến một người, cô ấy chắc chắn biết”.

Bình luận

1 bình luận

Loading...