QUỶ HOẠ SƯ 2 - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-07-04 22:31:00
Lượt xem: 159

4.

 

Diêu Thiên Thiên xin lỗi nói: "Đại sư, đại ca của tôi gần đây tâm tình không tốt, đừng để trong lòng những lời hắn nói, tôi tin vào năng lực của cô." 

 

Tống Minh bên cạnh cũng nở nụ cười ôn hòa, nhưng trong mắt hắn hiện lên một tia cười nhạo, không có chỗ có thể cự tuyệt: "Đại sư, sẽ không có ai ngại số phận mình quá tốt, huống chi chúng tôi gần đây mọi việc không được thuận lợi, đại sư cần gì phải khiêm tốn?" 

 

Có vẻ như tôi phải vẽ cái này, tôi thầm thở dài: "Chà, nếu mọi người đã kiên trì thì tôi sẽ vẽ da để mọi người sửa vận. Tuy nhiên, tùy theo từng người, tác dụng của vẽ da sửa vận sẽ khác nhau, nên cũng đừng ôm nhiều hy vọng quá." 

 

Diêu Thiên Thiên mỉm cười hào phóng, rất hiểu ý mà nói: "Không sao đâu, đại sư chỉ cần làm là tốt." 

 

Tôi khẽ gật đầu bắt đầu chuẩn bị dụng cụ vẽ da. 

 

Q. u. ỷ hoạ sư chúng tôi sửa vận cho con người cũng giống thầy tướng số xem phong thủy, chẳng qua xem phong thủy là nhìn vào vị trí và bố cục của ngôi nhà, còn chúng tôi là xem năm cơ quan nội tạng, xương, gân của con người, xem hướng đi cùng sự phân bố của chúng, theo tục gọi là Phong thủy của cơ thể con người.

 

Sửa vận có thể thay đổi phong thủy con người, chuyển phong thủy xấu thành phong thủy tốt. 

 

Tôi bảo Diêu Hằng cởi áo, nằm xuống ghế, quan sát sự phân bố và hướng của các cơ, xương trên lưng anh ấy. 

 

Các gân của kinh mạch Chân Dương Minh của Diêu Hằng hơi lệch, nhiều nơi bị chặn. 

 

Nếu muốn cải thiện vận may của mình, anh ta cần thực hiện vẽ da ở những khu vực bị chặn. 

 

Tôi suy nghĩ một lúc, dùng bút lông cừu chấm thuốc màu Tằng Thanh cẩn thận vẽ lên lưng Diêu Hằng, vẽ một con hổ nửa cúi gần như che kín toàn bộ lưng. Mắt hổ và tứ chi lần lượt tương ứng với các vị trí kinh mạch không thông của Diêu Hằng, nếu áp dụng lại trận pháp lần nữa thì hiệu quả sẽ được khơi thông. 

 

Sau khi vẽ xong, Diêu Hằng đứng dậy nhìn vào gương, sắc mặt hơi dịu đi, có vẻ khá hài lòng. 

 

Đến lượt Tống Minh, tôi định vẽ một con sói theo hướng kinh mạch của anh ta, nhưng anh ta lại nghiêng đầu nhìn tôi: “Đại sư, tôi có thể tự mình chọn mẫu được không?” 

 

Hình vẽ đương nhiên có thể chính mình chọn, tôi nhẹ giọng hỏi hắn:“Anh muốn chọn cái gì?” 

 

Tống Minh ánh mắt tối sầm, quay đầu nhìn Diêu Hằng, như là ngưỡng mộ, lại còn khiêu khích: “Đại ca là một con hổ, không có nghĩa gì tôi là em trai lại là con sói. Hãy vẽ cho tôi một con hổ nữa, nếu hai con hổ chúng tôi hợp tác với nhau, chúng tôi sẽ có thể đem Hắc Du Bang tiến lên phía trước!" 

 

"Thằng nhóc này!" Sự nghi ngờ trong mắt Diêu Hằng chợt lóe lên nhưng anh ta lại cười sảng khoái: “Thằng hai nói đúng, cô hãy vẽ một con hổ cho cậu ta nữa!” 

 

Tôi không khỏi nhướng mày khi nhìn hai anh em qua lại với những chiêu trò ẩn giấu. 

 

Bên ngoài đồn thổi ba anh em của Hắc Du Bang lớn lên cùng nhau, tình cảm cực tốt, bây giờ xem ra tin đồn đã sai. 

 

Diêu Thiên Thiên không chú ý đến âm mưu giữa hai người, nhìn tôi với đôi mắt to ngấn nước: "Đại sư, anh hai đã tự mình chọn mẫu, tôi cũng muốn tự mình chọn mẫu." 

 

Diêu Hằng nhìn về phía Diêu Thiên Thiên, trên mặt hiện lên một tia ấm áp cùng chiều chuộng: "Uhm. Em muốn vẽ cái gì?" 

 

"Các anh đã vẽ hổ, vậy em muốn một con cáo. Em muốn cáo mượn oai hùm, làm một con cáo nhỏ được sự bảo vệ của hai người." 

 

Diêu Thiên Thiên mỉm cười rạng rỡ, khuôn mặt cong, sáng sủa càng hấp dẫn hơn. 

 

"Được." Diêu Hằng bị chọc cười, dùng lòng bàn tay to xoa xoa đỉnh đầu cô. 

 

Tôi làm nghe lời vẽ một con hổ cho Tống Minh, và một con cáo cho Diêu Thiên Thiên. 

 

Sau khi vẽ xong cho Diêu Thiên Thiên trong phòng làm việc, chúng tôi bước ra ngoài nhìn thấy Diêu Hằng và Tống Minh sắc mặt xấu xí đang đứng bên ngoài, bầu không khí trở nên đóng băng. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/quy-hoa-su-2/chuong-2.html.]

 

Diêu Thiên Thiên nhìn hai người thắc mắc: "Anh cả, anh hai, hai anh sao vậy?" 

 

Diêu Hằng nói với vẻ mặt lạnh băng, giọng nói lạnh lùng: "Vừa rồi, một trong những địa điểm của chúng ta đã bị phá hủy.”

 

“Vậy chúng ta hãy nhanh chóng quay về!" Diêu Thiên Thiên ngữ khí nôn nóng, nói xong quay lại nhìn tôi: “Đại sư, hôm nay xin lỗi đã làm phiền cô, đây là thù lao của chúng tôi." 

 

Cô gật đầu với cấp dưới của mình, một người đàn ông đầu húi cua bước tới và đưa cho tôi một tấm séc, tôi liếc nhìn và thấy có năm số không. 

 

Chàng trai khẽ mỉm cười với tôi, khóe miệng lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, nhìn có chút quen mắt.

 

5.

 

Trước khi ba người họ rời đi, tôi đã đặc biệt dặn họ không được tắm trong ba ngày, dù sao tôi cũng không thực sự vẽ lên da của họ. 

 

Để vẽ da, cần sử dụng tụ linh bút và thuốc màu đặc biệt để chúng có thể thấm sâu vào da, đạt được hiệu quả sửa vận thực sự. 

 

Những gì tôi vừa sử dụng là một chiếc bút lông cừu thông thường và thuốc màu Tằng Thanh, bất quá tôi chỉ vẽ một bức tranh đẹp trên lưng họ, màu sắc sẽ phai đi ngay khi tắm. 

 

Về phần Diêu Hằng và Tống Minh ba ngày sau có thể thoát khỏi thảm họa đẫm m.á.u hay không thì cũng chưa chắc chắn. 

 

Diêu Hằng đi tới cửa, quay lại cười lạnh với tôi: “Tối nay chúng tôi đến nhà đối phương phá cửa hàng. Nếu cô vẽ đa sửa vận vô dụng, ngày mai tôi sẽ đến cửa hàng cô bóp cò.” 

 

Diêu Thiên Thiên kéo tay áo của hắn, vẻ mặt không đồng tình nói: "Anh, anh nói cái gì vậy?" 

 

Hứ, anh nên lo lắng cho chính mình đi! 

 

Khi tôi nhìn chiếc xe của họ lái đi, tôi nhớ ra anh chàng tóc ngắn vừa cười với tôi vừa rồi là ai. 

 

Nửa tháng trước, tôi gặp cậu ta trên đường về nhà. Trời đã tối, âm dương luân phiên, cậu ta một thân sát khí đang đợi xe buýt ở ngã tư.

 

Đối với những bóng ma ở gần, nó giống như một chiếc bánh ngọt toả ra hương thơm. 

 

Một người phụ nữ lái chiếc Mercedes màu đen hỏi cậu ta có cần đi nhờ được không, cậu ta suýt lên xe nhưng tôi đã ngăn lại. 

 

Bởi vì người phụ nữ này đã ch. ế. t thảm ở ngã tư, trong lòng có chấp niệm bị nhốt ở nơi đó, không thể rời đi muốn tìm một người dẫn đường. 

 

Trên câụ ta có tà khí đã thu hút linh h. ồn, nên linh hồn nơi đó đã tạo ra ảo ảnh để dụ cậu vào xe tang, biến cậu thành người dẫn đường cho cô. 

 

Tôi đã tình cờ cứu cậu ấy. 

 

Lúc đó tôi vẫn tò mò không hiểu sao trên người cậu ấy lại có tà khí vì trông cậu ấy còn trẻ quá. 

 

Hóa ra cậu ta là người của Diêu Hằng. 

 

Những người làm việc trong giới xã hội đen, trên tay không thể không có mấy m. ạ. ng người, vì vậy không có gì đáng ngạc nhiên khi họ tà khí. 

 

Tôi không khỏi bật cười khi nhớ lại, cậu ấy đã ngập ngừng nói rằng mình có tà khí là do cái ch. ế. t của chị gái. 

 

Những người có tà khí hoặc tiếp xúc với

thứ gì đó bẩn thỉu hoặc bị bao vây bởi những người c.h.ế.t thảm. Anh ta thậm chí sẽ không nói dối.

 

Bình luận

1 bình luận

Loading...