Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Quỳ gối - 8

Cập nhật lúc: 2024-09-24 19:08:26
Lượt xem: 263

13

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Sinh thần mười lăm tuổi của ta không chỉ có Tô tỷ và món mỳ trường thọ của tỷ. Còn có tỷ tỷ của ta và chiếc bánh hạt dẻ ta yêu thích mà tỷ ấy mang đến. Ngoài ra còn có Ninh công tử, Ninh Nhược Yến.

Hiển nhiên, hắn cũng giống như bánh hạt dẻ, đều do tỷ tỷ mang tới.

Tô tỷ rõ ràng có chút cảnh giác với Ninh công tử, dọn mì trường thọ xong, xin phép dọn ấm trà nóng trên bếp rồi lui.

Ta cúi đầu xuống, im lặng ăn mì, lắng nghe cuộc trò chuyện giữa tỷ tỷ và Ninh công tử.

Tỷ tỷ là công chúa, trong mắt người ngoài cao quý và dè dặt, nhưng trước mặt Ninh công tử lại giống như một nữ nhi thường tình, tán gẫu về những chuyện vặt vãnh hàng ngày, thỉnh thoảng cau mày, thỉnh thoảng lại cười khúc khích.

Ninh công tử cũng vậy, hắn nhìn ánh mắt của Tỷ tỷ, giống như đang nhìn hoa đào mùa xuân, hoa sen mùa hè, chỉ có sự dịu dàng và tao nhã vô hạn.

“Ta nghe nói rằng thời gian trước ngươi luôn đi đến Sở giáo phường? Ngươi đang tìm một giai điệu mới à?"

Nghe thấy cái tên quen thuộc, bàn tay đang cầm đũa của ta hơi khựng lại.

Tỷ tỷ không để ý, một tay chống cằm, mỉm cười, tò mò chờ đợi câu trả lời của Ninh công tử.

"Đúng, thần nghe nói có vài hài tử mồ côi mới đến." Ninh công tử trả lời một cách tự nhiên và thoải mái, hắn dễ dàng lấy một miếng bánh hoa đào trong hộp đồ ăn nhẹ bên cạnh đưa cho tỷ tỷ, đó là món ăn vặt mà nàng thích nhất.

Bát mì dù có ăn chậm đến đâu thì người ta cũng sẽ luôn ăn hết nhưng dường như họ sẽ không bao giờ nói hết lời.

May là cung nữ của Phượng Nghi Cung đã giúp ta thoát khỏi tình huống xấu hổ, không thể giải thích và lạc lõng này.

"A Tú, Hoàng hậu nương nương tìm ta, ta muốn chúc mừng sinh thần muội, nhưng..." Tỷ tỷ nắm lấy tay ta xin lỗi, lúc quay đầu lại nhìn Ninh công tử thì lại mỉm cười: "A Yến sẽ giúp ta, hôm nay ngươi không có việc gì, ngươi biết ta đã chuẩn bị cái gì rồi!"

"Được, công chúa yên tâm."

Nghe yêu cầu của công chúa, ta và Ninh công tử ngồi đối diện nhau một cách lúng túng, im lặng một lúc lâu.

"Không biết ngày thường công chúa Ninh Chí có trò tiêu khiển gì?"

Thiếu niên lên tiếng trước, đó là vì hắn được giáo dục tốt và lịch sự.

Đáng tiếc, ta không thể thành thật đáp lại lòng tốt của hắn, vấn đề học với Tô tỷ và học múa với Trương ma ma không được nói với người ngoài.

"Chỉ là may vá thôi, không có trò tiêu khiển nào khác."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/quy-goi/8.html.]

"Công chúa thật tao nhã."

Hắn lắng nghe và mỉm cười, lịch sự và xa cách nhưng ta có thể nhìn thấy sự nhàm chán thoáng qua của hắn.

Vâng, ta là một công chúa nhàm chán và ít nói, ta không thể so sánh với tỷ tỷ sôi nổi, quyến rũ và đầy chất thơ. Một cảm xúc khó tả chợt ập đến trong ta, khiến ta choáng váng. Cho đến khi liếc nhìn đĩa bánh hạt dẻ từ khóe mắt, ta chợt nảy ra một ý tưởng. Ta đứng dậy, xin lỗi để đi thay xiêm y và rời đi.

Một lúc sau, ta mang ra một đĩa bánh hoa quế thơm lừng.

"Ninh công tử đã đợi rất lâu rồi, mời công tử ném thử bánh hoa quế, hy vọng công tử sẽ không chán g--hét."

Lúc đầu, hắn sững sờ, sau đó do dự cầm lên một miếng: "Thơm quá! Ngọt nhưng không béo ngậy, tan chảy trong miệng!"

Ta cúi đầu xuống, mím môi che giấu nụ cười bất giác của mình, "Ninh công tử thích là được."

Hắn ăn hai miếng liên tiếp rồi mới nói: "Không biết đầu bếp nào của công chúa làm món này?"

Câu hỏi thản nhiên nhưng đột ngột này khiến ta nhất thời không nói nên lời, ta không biết có nên trả lời thật hay không.

Thấy ta im lặng, hắn lại mỉm cười: "Công chúa, đừng hiểu lầm, thần không có ý định đào tường, chỉ là trùng hợp thôi, mẫu thân thần thích bánh hoa quế nhất, hiếm khi có hương vị ngon như vậy, cho nên muốn đầu bếp chút kinh nghiệm."

"Thật ra cũng không khó, dùng hoa quế muộn thay vì hoa quế mới. Cho một ít sữa vào nồi hấp sẽ mềm và ngon hơn..."

Hắn lẳng lặng lắng nghe ta, sự ngạc nhiên lúc đầu đã lắng xuống: "Thần không biết đó là tay nghề của công chúa. Thần thật may mắn. Khi trở về thần sẽ nói với đầu bếp. Cảm ơn công chúa đã cho lời khuyên."

Ta cúi xuống tách trà và nhấp một ngụm, cúi đầu để che đi đôi tai hơi nóng của mình. Đại phu nhân của Phủ Ninh Thừa tướng là khách thường xuyên đến Phượng Nghi Cung, mỗi lần nàng đến, ngự thiện phòng của Phượng Nghi Cung sẽ chuẩn bị bánh hoa quế này.

Có thể thấy trên đời này không có sự trùng hợp ngẫu nhiên, mọi chuyện chỉ là cố ý mà thôi. Nhưng ta không có ý gì khác, chỉ để đền đáp ơn cứu mạng của Ninh phu nhân. Nếu không nhờ sự can thiệp của nàng, có lẽ ta và Tô tỷ đã qua đời vào cuối mùa thu năm đó.

Lấy đĩa bánh quế thơm ngọt này làm nền, chúng ta trò chuyện bớt gò bó hơn một chút, nhưng chúng ta còn lâu mới quen thân.

"Ninh thiếu gia, ngươi có thường xuyên đi Sở giáo phường không?"

"Thần không đến đó thường xuyên. Thần thích âm nhạc. Thỉnh thoảng đến đó để tìm những giai điệu hay."

Hắn chơi đùa với tiêu, làm tôn lên những ngón tay trắng và khỏe của hắn. Mọi người ở kinh thành đều biết tiếng tiêu của Ninh công tử Ninh Nhược Yến là độc nhất vô nhị, hắn thổi một giai điệu, giống như sợi chỉ quấn quanh thanh xà suốt ba ngày.

Thấy ta nhìn qua, hắn suy nghĩ rồi mỉm cười: "Quà sinh thần của công chúa Ninh Huệ có thể phải đợi thêm một thời gian nữa, nếu công chúa Ninh Chí chán, ta thổi một đoạn nhạc được chứ?"

Ta không có lý do gì để từ chối, chẳng bao lâu sau, tiếng nhạc vang lên, đó là một giai điệu rất nhẹ nhàng. Ta bị mê hoặc bởi những gì ta nghe được, nhưng tâm trí ta vô tình trôi đi.

Trong bữa tiệc của Tỷ tỷ, không phải là lần đầu tiên ta nhìn thấy Ninh Nhược Yến.

 

Loading...