Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Quỳ gối - 17

Cập nhật lúc: 2024-09-24 19:13:50
Lượt xem: 177

31

Vừa đi vừa suy nghĩ, ta vô tình bước vào một con đường hẻo lánh, và bị sốc bởi âm thanh của những cuộc cãi vã.

"Ai vậy?"   

Ngay khi mắt ta chớp chớp, một sự lạnh lẽo dâng trào trong trái tim ta, như thể bị một con thú dữ tợn khóa chặt, và ta không dám di chuyển.   

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, một bóng người quen thuộc đứng trước mặt ta và nói: "Đừng sợ."

Là Bạch Lê, người giúp ta ngăn chặn sát ý, còn người có ánh mắt lạnh lùng cách đó không xa chính là Ninh Nhược Yến.

Chỉ trong vài tháng, có vẻ như nhiều người đã thay đổi. Tỷ tỷ tỷ đã thay đổi, phụ hoàng đã thay đổi, ngay cả Ninh Nhược Yến cũng thay đổi.

Lúc này, trên người hắn toát ra sự lạnh lùng khiến người lạ tránh xa, lông mày nhíu lại, ánh mắt như d.a.o sắc, đôi môi mỏng mím chặt, chiếc tiêu ngọc thường đeo quanh hông cũng không thấy đâu nữa.

Vị thiếu niên hiền lành và tao nhã đó đâu rồi? Hắn thờ ơ nhìn ta. Ta liếc nhìn hắn, lại nhìn Bạch Lê: “Hôm nay không phải lúc, ngày mai hãy nói chuyện đó.”

Cho đến khi hắn rời đi, ta mới thở phào nhẹ nhõm không thể giải thích.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tại sao hắn..."

"Không có gì, chỉ là tranh cãi một chút thôi, công chúa đừng lo lắng."

Bạch Lê mỉm cười, sau đó dường như nhớ ra điều gì đó, từ trong n.g.ự.c áo móc ra một túi giấy dầu được gói cẩn thận.

"Đây là món ăn vặt nổi tiếng nhất của Tụ Phương Trai. Nàng hãy thử nhé, công chúa."

Ta bị hắn cắt ngang, chỉ có thể tiếp nhận: “Bạch tướng quân vào cung vẫn mang theo đồ ăn vặt?”

“Hiếm khi mới được vào cung một lần nên thần nghĩ mình có thể gặp được công chúa.”

Sự thẳng thắn của hắn khiến ta ngơ ngác, những chiếc bánh ngọt ngào dường như có thể xua tan mọi u sầu, phiền muộn.

Ta cúi đầu xuống và thấy chiếc hầu bao buộc quanh eo hắn chính là bông hoa dâu tằm mà ta đã thêu cho hắn.

Công bằng mà nói, đường thêu của ta khá đẹp, nhưng trông hơi kỳ quặc và buồn cười khi kết hợp với màu xiêm y của hắn hôm nay.

Bạch Lê ho nhẹ một tiếng, khó chịu sờ sờ mũi: "Đáng tiếc chỉ có một cái, nếu còn vài cái nữa có thể thay đổi..."   

Ta nhìn cái tai ngày càng đỏ của hắn và mỉm cười, "Được rồi, ta hiểu rồi."

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/quy-goi/17.html.]

32

Những ngày sau đó, ta thường xuyên nhìn thấy Bạch Lê ở trong cung.

Hắn nói với ta rằng hiện hắn phục vụ trong Cấm quân và là một thống lĩnh nhỏ.

Về cuộc cãi vã ngày hôm đó, dưới sự tra hỏi dai dẳng của ta, hắn chỉ nói rằng đại thúc của Ninh Nhược Yến được bổ nhiệm làm thống lĩnh Cấm quân và có một số bất đồng với hắn nên Ninh Nhược Yến đã đến đàm phán giúp.

Trực giác nói với ta cho rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy, nhưng ta không biết phải hỏi gì nên đành bỏ cuộc.

Hôn lễ của tỷ tỷ càng đến gần, ta càng đến Ngọc Trúc Cung nhiều hơn.

Liên tiếp bị đả kích, tỷ tỷ bắt đầu cảm thấy chán nản, cho đến khi Ninh Nhược Yến bât ngờ xuất hiện.

Khoảnh khắc ta gặp hắn, ta hơi choáng váng. Dường như ánh mắt lạnh lùng và đáng sợ trên đường đi ngày hôm đó chỉ là do ta tưởng tượng, trong chớp mắt, hắn lại trở lại dáng vẻ hiền lành và tao nhã quen thuộc.

Ninh Nhược Yến giống như một liều thuốc tốt, xoa dịu tâm tình phiền não của tỷ tỷ, dần dần mang lại nụ cười trên gương mặt nàng.

Nghe nói Ninh gia cũng tìm được một vị thần y trong dân gian, sau khi chẩn bệnh và chữa trị, bệnh tình của phụ hoàng cũng thuyên giảm.

Đây thực sự là một tin tức tuyệt vời, cả trong và ngoài hoàng cung đã quét sạch khói mù của quá khứ.   

Sau khi tỷ tỷ từ Thừa Càn Cung trở về, trong lòng cũng tràn đầy vui mừng, cuối cùng cũng có thể ổn định cuộc sống, tập trung chuẩn bị kết hôn.

33

Ngày mồng năm tháng mười là ngày sinh thần của Trương ma ma, cũng là năm thứ 25 người tiến cung.

Ta cố ý dậy sớm và tự tay làm một bát mì trường thọ rồi gửi cho Sở Giáo phường.

Các tiểu vũ cơ đang tụ tập lại với nhau, mỉm cười và chúc mừng sinh thần Trương ma ma.

Ta đợi họ giải tán rồi mới bước tới chỗ Trương ma ma, cầm hộp thức ăn và mỉm cười: “Chúc ma ma sinh thần vui vẻ, cầu mong ma ma luôn bình an và mọi điều ước của người đều thành hiện thực”.

Trương ma ma nhìn ta, sửng sốt một lúc rồi nhanh chóng trở lại bình thường. Sắc mặt nàng vẫn lạnh lùng như thường lệ: "Nghe nói công chúa đã đính hôn, sao người không lo chuẩn bị cho tốt mà lại đến chỗ ta?"

Ở bên nhau lâu như vậy, ta vẫn biết Trương ma ma ngoài lạnh trong nóng, cười nói: "Là tự tay ta làm, ma ma, người thử xem."

"Ừm, tay nghề của công chúa tốt hơn, tốt hơn..." Giọng nói của Trương ma ma đột nhiên trở nên nhỏ hơn, "tốt hơn mẫu thân người..."

Thực ra, nàng rất hiếm khi nhắc đến mẫu thân trước mặt ta, cũng hiếm khi thể hiện ánh mắt trầm tư, nhìn ta trong trạng thái xuất thần như vậy.

 

Loading...