Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Quỳ gối - 13

Cập nhật lúc: 2024-09-24 19:11:00
Lượt xem: 200

22

Bạch Lê là một người rất đúng giờ. Khi ta thay đồ cưỡi ngựa và nhấc lều lên, hắn đã chuẩn bị sẵn hai con ngựa và đang đợi.

Tiểu tướng quân dũng mãnh tựa vào yên ngựa, chiếc cằm hơi nhô lên in bóng nhỏ dưới ánh mặt trời đang mọc, một tay che đôi mắt nhắm nghiền, tay kia cầm một chiếc áo choàng đơn giản.

Dường như đây là lần đầu tiên ta nhìn Bạch Lê kỹ như vậy. Đúng như tỷ tỷ đã nói, hắn có ngoại hình tuấn tú, không giống Ninh Nhược Yến, một nam nhân tao nhã, Bạch Lê có một tinh thần thượng võ trong xương, càng ngang ngược và hung dữ, khi không cười hay nói chuyện, hắn lạnh lùng đến mức người ta không dám tiếp cận.

Nghe thấy tiếng bước chân, hắn quay đầu nhìn ta, đưa áo choàng trong tay ra: "Gió buổi sáng se lạnh, công chúa mặc vào, coi chừng cảm lạnh."

Nam hài tử của tướng quân cũng có sự chăm sóc như thế này sao? Nhớ đến chiếc bánh hạt dẻ trong hộp tối qua, ta có chút không chắc chắn. Nhận lấy chiếc áo choàng, ta mỉm cười cảm ơn rồi lên ngựa.

Theo Bạch Lê, dâu tằm vẫn còn cách trại một chút. Ta và Bạch Lê lặng lẽ bước đi, chỉ nghe tiếng gió bên tai, mang theo cái se lạnh của mùa thu.

Thật ngượng ngùng khi lúc nào cũng im lặng, vì ta đã đồng ý đi ra ngoài với hắn, ta không không cần phải ra vẻ công chúa và giả vờ dè dặt. Chỉ là ta gần như chưa bao giờ ở bên một nam nhân, ta đã suy nghĩ rất lâu, đang định lên tiếng thì cơ thể đột nhiên nghiêng đi, không tự chủ được mà ngả người về phía sau.

"Ah!"

"Rít..."

Bạch Lê đã chọn cho ta một con ngựa ngắn màu đỏ hung ngoan ngoãn, thích hợp cho người mới tập cưỡi như ta, trên đường đi rất ổn định. Nhưng lúc này, không biết chuyện gì đã xảy ra, đột nhiên nó giơ móng trước lên cao, và lao ra như một mũi tên lệch dây. Sự việc xảy ra bất ngờ, ta chỉ kịp nắm chặt dây cương và vô thức nằm xuống ngựa.

Tiếng gió bên tai ta đột nhiên dường như được khuếch đại nhiều lần, giống như một lưỡi dao, đến nỗi ta chỉ có thể nhắm mắt lại và để con ngựa đ--iên cuồng phi nước đại suốt chặng đường.

"Công chúa! Công chúa, đừng hoảng sợ..."

Đó là giọng nói của Bạch Lê, âm thanh duy nhất ta có thể nghe thấy ngoài tiếng gió và tiếng vó ngựa, dường như rất gần nhưng cũng rất xa.

"Công chúa, đừng sợ, nàng mở mắt ra, thần ở bên trái nàng, nàng mở mắt ra xem..."

Giọng nói của hắn khẩn trương nhưng cũng có sức mạnh trấn an, khiến trái tim vốn đã bối rối và hoảng loạn của ta dần dần bình tĩnh lại.

Ta từ từ mở mắt ra, nhìn thấy một bàn tay to với khớp xương rõ ràng đang nắm chặt bên hông, sau đó ta ngước lên nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Bạch Lê.

"Nào công chúa, nắm lấy tay thần. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Thần nhất định sẽ bảo vệ công chúa..."

Hắn rất bình tĩnh, như thể ta không ở trên một con ngựa đ--iên mà bước xuống bậc thang một cách dễ dàng, an toàn và đơn giản.

Ta run rẩy và đưa tay ra, và sau hai lần nắm lấy, cuối cùng ta cũng nắm được tay hắn. Ấm áp và mạnh mẽ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/quy-goi/13.html.]

Chẳng bao lâu, một lực rất lớn đã nâng ta lên, ta hét lên rồi lại nhắm mắt lại, chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, mọi nỗi sợ hãi và hoảng loạn bị đè nén trong phút chốc trào ra, khiến toàn thân ta run lên, cắn chặt môi.

Khi bình tĩnh lại, ta bàng hoàng nhận ra mình đang bị bao quanh bởi một hơi thở lạ. Chính Bạch Lê là người kéo ta lên ngựa.   

"Sự sắp xếp không cần thận của thần đã khiến công chúa sợ hãi, không còn cách nào khác thần đã xúc phạm công chúa. Xin hãy trừng phạt thần."

Ta nhìn vị tiểu tướng quân xuống ngựa quỳ trước mặt mình, hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra.

Cách đó ba mươi thước có một con mương sâu vô cùng rộng. Con ngựa hung đỏ xui xẻo của ta chắc bị ngã gãy cổ, không thể sống sót sau thảm họa.

Ta đỡ Bạch Lê đứng lên, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ và nhợt nhạt: "Tướng quân cứu mạng ta thì có tội gì? Ngược lại, ta muốn cảm ơn tướng quân đã cứu mạng".   

Với thị lực của mình, lẽ ra hắn đã nhìn thấy con mương từ lâu rồi, dựa theo tốc độ lúc đó, nếu không cẩn thận, không những không cứu được ta mà còn rất có thể sẽ bị thương. Nhưng dù sao hắn cũng đã cứu ta, không chút do dự.   

Chuyến đi ngắm hoa dâu tằm này kết thúc tại đây do một sự cố bất ngờ.

Trên đường trở về, Bạch Lê dẫn ngựa cho ta. Nhìn dáng vẻ nghiêng người của hắn, trái tim vốn đang bất an kể từ khi có hôn ước của ta bỗng nhiên có chút an tâm. Tuy vẫn xa lạ như vậy nhưng Bạch Lê hẳn là một người tốt. Ít nhất, hắn là người thứ hai ngoài Tô tỷ sẵn sàng giúp đỡ ta bất chấp sự an toàn của bản thân trong những tình huống tuyệt vọng.

Kết hôn với hắn, có lẽ, không phải là một chuyện xấu.

  

23   

Những ngày còn lại của cuộc săn b.ắ.n mùa thu trôi qua nhanh chóng, không ngắm được dâu tằm nhưng mối quan hệ của ta với Bạch Lê đã quen thuộc và ít lạ lẫm hơn.   

Tỷ tỷ tò mò tại sao? Nhưng cú sốc trước mắt ngày hôm đó đã được chúng ta im lặng trong một thỏa thuận ngầm và trở thành bí mật chung.

Tất nhiên, Tỷ tỷ không có quá nhiều năng lượng rảnh rỗi để chú ý đến ta.   

Thảo nguyên không bị ràng buộc bởi nghi thức và nội quy của triều đình, và Ninh Nhược Yến đã cố gắng hết sức để khiến tỷ tỷ vui vẻ. Đua ngựa và săn thỏ, nàng có thể làm mọi thứ. Với uy quyền của hoàng hậu và quyền thế của Ninh gia, tự nhiên không ai dám bàn tán sau lưng họ, nhưng có rất nhiều người ghen tị.   

Ta và Bạch Lê không dám công khai như họ. Một bó hoa đọng sương mỗi sáng và một loại rau theo mùa trong hộp cơm tối là những tín hiệu thầm lặng giữa chúng ta.

Bạch Lê Hóa ra là một người rất cẩn thận.Ta cảm kích lòng tốt và ân cứu mạng của hắn nên đã nhờ cung nữ tìm sợi tơ và vải gấm thêu một hầu bao làm quà đáp lễ. Chỉ là công việc ta đang làm rất chậm và và nó sẽ không được hoàn thành cho đến đêm trước khi cuộc đi săn mùa thu kết thúc.   

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Ta đang suy nghĩ về việc khi nào ta sẽ gửi nó đi thì tỷ tỷ đến. Nàng chỉ có một mình, mặc một chiếc áo choàng dày, nhưng đôi mắt lại sáng ngời: "A Tú, Tần Thiên Kiện (钦天监: một nhân vật người Tây) dự đoán đêm nay sẽ có mưa sao băng, chúng ta cùng nhau đi xem đi!"   

Ta chưa bao giờ nhìn thấy sao băng, chỉ nghe nói rằng chúng đại diện cho cho sự xui xẻo và bất định, là điều cấm kỵ đối với thế gian. Chỉ là dưới ngòi bút của nhà thơ, nó có một ý nghĩa khác.

 

Loading...