Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

QU.Ỷ CỐT - CHƯƠNG 9

Cập nhật lúc: 2024-10-01 09:17:43
Lượt xem: 850

Tôi dùng sức đẩy tay ông nội, nhưng không thể nào đẩy ra được.

Chỉ còn cách quay đầu hét lớn vào trong sân: “Mẹ! Mẹ!”

Ngay lúc tôi gọi, mẹ tôi với hai mắt đờ đẫn, giống như đang mộng du, bước ra ngoài.

Khi đi ngang qua tôi, bà như không nhìn thấy tôi, cứ thế đi thẳng theo hướng t.h.i t.h.ể dì hai bò vào núi.

Ông nội cũng kéo tôi đi theo.

Một khi vào núi, tôi sẽ trở nên giống như dì hai, tôi sợ hãi đến mức hồn vía lên mây, không ngừng kêu cứu.

Ngay lúc tôi cầu cứu vô vọng, đột nhiên có tiếng ếch kêu vang lên.

Tiếp theo, một bóng vàng lóe lên, chàng trai mặc áo vàng lại xuất hiện.

Anh ta vung tay áo vàng về phía mẹ tôi, trước tiên đánh ngất bà.

Rồi quay đầu nhìn ông nội, trầm giọng nói: “Đã hồn về rồi, thì vào núi đi, bà ấy đang đợi ông.”

“Hồn về rồi…” Ông nội lẩm bẩm, nhưng tay vẫn nắm chặt lấy tôi.

Người đàn ông mặc áo vàng bước tới trong một bước, nắm lấy tay tôi, trầm giọng nói với ông nội: “Hồn về rồi…”

Đôi mắt vốn đã đờ đẫn của ông nội lập tức trở nên trống rỗng, buông tay tôi ra, cứ thế đi thẳng về phía trước.

Tôi nhìn ông từng bước dẫm lên con đường đất, để lại từng dấu chân đỏ tươi, tim tôi như ngừng đập.

“Xương nam rút ra, hồn về… không phải về tây.” Người đàn ông mặc áo vàng xoa xoa vết bầm trên cổ tay tôi, nói nhỏ, “Quỷ Cốt ràng buộc, nam nữ đều về. Trời sáng rồi, các người hãy rời đi. Đuổi kịp t.h.i t.h.ể dì hai cũng vô ích, bố và chú hai của cô, e rằng cũng nguy hiểm…”

Bàn tay anh ta trơn tru và mát lạnh, xoa xoa vào cổ tay, rất dễ chịu.

Tôi hít một hơi, cảm ơn anh ta: “Tại sao anh lại cứu tôi?”

Anh ta dường như không có ý định cứu dì hai và những người khác.

Hình như chỉ cứu mình tôi!

Anh ta mỉm cười, lấy từ trong tay áo ra hai quả gì đó giống như quả mâm xôi đỏ tươi đưa cho tôi: “Cô và mẹ cô mỗi người một quả, ăn vào rồi xương sẽ không còn đau nữa.”

Quả đó trông vỏ rất mỏng, bên trong trong suốt, dường như chỉ cần dùng một chút lực là có thể làm vỡ.

Tôi thậm chí không dám đưa tay ra cầm, chỉ dám úp tay lại, để anh ta đặt vào lòng bàn tay tôi.

Nhưng anh ta nhìn một cái, rồi mím môi cười.

Anh ta cầm quả đó, đưa đến bên miệng tôi: “Ăn ngay bây giờ đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/quy-cot/chuong-9.html.]

Quả đó vừa đến gần môi, đã tỏa ra mùi thơm của cỏ cây.

Giống như khi mới bước vào rừng sâu, không khí ập vào mặt, mang theo mùi hương gỗ trời của cây cối, hương thơm của hoa dại và mùi đất.

Cũng hơi giống mùi thơm lúc nãy anh ta thổi khí cho tôi.

Thứ này chắc là không dễ kiếm được, nghĩ đến việc anh ta là ếch vàng, chẳng lẽ đây là nội đan gì đó?

“Đây không phải là…” Tôi mở miệng định hỏi anh ta.

Nếu là nội đan, thì đây là thứ quá quan trọng, tốt nhất là không nên ăn của người ta.

Nhưng vừa mở miệng, ngón tay anh ta đang cầm quả đỏ nhẹ nhàng đưa vào trong.

Tôi chỉ cảm thấy môi mình mát lạnh, tiếp theo là hương thơm cỏ cây tràn ngập khoang miệng, tôi không khỏi mím chặt môi.

Nhưng lại nghe thấy anh ta ho nhẹ một tiếng, lúc này tôi mới phản ứng lại, hai môi mình đang ngậm ngón tay anh ta.

Tôi vội vàng muốn mở miệng, nhưng anh ta lắc đầu: “Đây là do hơi thở hóa thành, vừa mở miệng là sẽ bay mất.”

Rồi anh ta từ từ rút ngón tay ra, đầu ngón tay mát lạnh lướt nhẹ trên môi tôi.

Nhiệt độ ở đầu ngón tay anh ta dường như đang dần tăng lên.

Tôi cũng cảm thấy như vậy là không ổn…

Sau khi anh ta rút ngón tay ra, tôi vội vàng cẩn thận lấy quả còn lại trên tay anh ta, chạy đến bên mẹ tôi, đút vào miệng bà.

Quả đỏ này quả thực rất tốt, vừa vào miệng đã hóa thành một luồng khí trong lành, sau đó toàn thân tôi cảm thấy mát lạnh.

Những chỗ xương đang đau nhức dường như ngay lập tức hết đau.

Tôi ôm mẹ, đang định hỏi anh ta xem có cách nào giải quyết chuyện Quỷ Cốt này không, bố và chú hai tôi…

Nhưng đúng lúc này, trong bản lại vang lên tiếng mõ, tiếp theo là tiếng nói oang oang bằng tiếng Miêu của Thái Bà vọng lại từ xa.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Người đàn ông mặc áo vàng liếc nhìn về hướng phát ra tiếng động, trên mặt thoáng hiện vẻ mất kiên nhẫn, xoay người định bỏ đi.

Tôi vội vàng nói: “Anh tên gì vậy, tôi có việc có thể tìm anh nữa không?”

“Kim Dao.” Đôi mắt tròn xoe của anh ta ánh lên ý cười, “Cô gọi tên tôi, tôi sẽ xuất hiện.”

Rồi anh ta nhảy lên một cái, lại chui vào bụi cỏ.

 

Loading...