Chạm để tắt
Chạm để tắt

Quý Cô Ma Nữ Sống Trong Gương Của Tôi - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-07-29 19:05:06
Lượt xem: 93

5.

 

Đây là một trong những ngôi nhà m a được đánh giá cao nhất thành phố. Video quay cảnh bên trong còn hiếm, chớ nói tới hình ảnh nhân viên bị lộ ra ngoài. Nhưng nhìn cách ăn mặc của người đàn ông này, tôi có suy đoán: “Anh là ông chủ?” 

 

“Tôi họ Tạ.” Anh ấy khẽ mỉm cười: “Hân hạnh gặp mặt.”

 

Anh ấy xoay người dẫn tôi về phía nhà m a. Tôi nghiêng đầu, thấp giọng hỏi Giang Duyệt: “Vừa nãy là sao vậy? Anh ấy có gì bất thường ư?”

 

Không rõ Giang Duyệt có hiểu ý của tôi hay không mà do dự hồi lâu. Tôi không biết cô ấy đang ở đâu, nhưng nhận thấy có thứ gì đó mát lạnh khẽ khàng áp lên lưng tôi ngay lúc này. Dựa vào chiều cao của cô ấy, tôi đoán đây hẳn là trán cô ấy.

 

Tôi: “…”

 

…Dm.

 

Giữa mùa đông, một m a nữ lạnh lẽo áp trán lên tấm lưng lạnh giá của tôi.

 

Nhưng ở chỗ nào đó sâu một tấc bên dưới lồng n.g.ự.c tôi lại bất ngờ đập dữ dội, nhiệt độ cơ thể như thiêu đốt, nháy mắt lan ra tứ chi x ư ơ n g c ố t.

 

Sau khi bước qua cánh cửa gỗ nặng trịch của căn nhà m a với tâm trạng bối rối, tôi thấy ông chủ Tạ mặc đồ Đường đang nói gì đó với cô gái bán vé ở quần lễ tân. Tôi nhìn quanh một lượt, phát hiện không gian rộng lớn bên trong vậy mà chỉ có ba, bốn người ngồi.

 

Theo đánh giá của app mua sắm, lượng khách đến đây luôn rất đông. Tại sao bảy giờ tối cuối tuần như lúc này lại ít người đến thế?

 

“Lượt khách trước của chúng tôi đã đi vào rồi.” Ông chủ Tạ ngoảnh đầu, tựa hồ biết được tôi đang nghĩ gì: “Nhằm bảo đảm trải nghiệm tham quan của từng đợt khách, những vị khách đang đợi ở quầy lễ tân sẽ được đưa đến nhiều chỗ khác nhau. Kể từ thời điểm bước qua cảnh cửa đó, các bạn sẽ đến với câu chuyện về nhà cổ Lâm gia của chúng tôi.”

 

Lúc anh ấy nói những lời này, chuông gió trên dầm cửa bị gió vờn qua, đung đưa tạo ra chuỗi âm thanh lanh lảnh giòn tan.

 

Thật lòng mà nói, từ trước đến nay tôi không tin những chuyện thế này.

 

Ngày xưa ở quê tôi, có một vị đạo sĩ nói tôi có đôi mắt siêu nhiên, thấy những thứ người khác không thấy được, cũng sẽ gặp phải vài chuyện lạ kỳ.

 

Nhưng có thể do con người tôi khá thoáng, dù có gặp cũng không quá để tâm. Chỉ cần không ảnh hưởng trực tiếp, tôi sẽ coi như không thấy. Suốt hai mươi lăm năm qua, ngoại trừ Giang Duyệt, tôi chưa từng gặp m a thứ thiệt bao giờ.

 

Nhưng vị đạo sĩ đó nói đúng, tôi quả thực có khả năng cảm nhận một số thứ người khác không thể.

 

Chẳng hạn như bây giờ, tôi cảm thấy bầu không khí nơi đây rất thân thuộc.

 

Chỗ này có m a và không phải chỉ một.

 

Phản xạ bản năng của tôi là muốn đưa Giang Duyệt rời khỏi. Nhưng hình như Giang Duyệt không nhận thấy có bất kỳ nguy hiểm gì. Thậm chí cô ấy còn rất thích nơi này. Tôi có cảm giác rằng cô ấy đang ở sau lưng tôi nhìn ngang nhìn dọc, hưng phấn đến mức suýt chút nữa lao ra ngoài dạo chơi hai vòng.

 

Trong khi tôi đang do dự, ông chủ Tạ đột nhiên quay đầu nhìn tôi, cầm hai lá bùa nền đen, viền mạ vàng đưa cho tôi: “Quý khách muốn mua bùa đuổi m a không? Ba mươi tệ một tấm. Mang bùa theo, m a q u ỷ không dám tới gần.”

 

Tôi: “…”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/quy-co-ma-nu-song-trong-guong-cua-toi/chuong-5.html.]

Việc kinh doanh nhà m a bây giờ phát triển dữ.

 

Ở đây có một rổ Pandas

Tôi đang định từ chối thì lại trông thấy anh ấy thủng thẳng cất một tấm vào: “Quên mất, vị khách còn lại không cần cái này.”

 

Một trận ớn lạnh tức thì từ lòng bàn chân chạy ngược lên đỉnh đầu. Tôi nhìn anh ấy không chớp mắt nhưng nét mặt vẫn không thay đổi: “Có ý gì?”

 

“Cậu căng thẳng quá rồi.” Ông chủ Tạ nở nụ cười trấn an, nhưng giây tiếp theo, anh ấy đẩy kính râm, thản nhiên nói: “Chỉ là, tôi cũng thắc mắc lắm, nhà m a nào phái các cậu tới do la tin tức thế? Chỉ số sợ hãi hằng tháng mà nhân viên không phải con người ở nhà cổ Lâm gia chúng tôi đạt được trong ngành đều rành ranh ra đấy. Thời gian lao động mỗi ngày không quá tám tiếng, sắp xếp chế độ nghỉ luân phiên, năm loại bảo hiểm, một quỹ nhà ở. Dù các cậu có ra giá trên trời hay lại phái nhân viên không phải con người đến thuyết phục, họ cũng sẽ không đi cùng các cậu đâu.”

 

Tôi: “?”

 

Cái khỉ gì vậy?

 

Bây giờ lao động không phải là con người cũng bắt đầu có cạnh tranh rồi á?

 

Sau khi nghe tôi giải thích, ông chủ Tạ đã hiểu ý tôi, đồng thời anh ấy cũng không giấu nổi niềm luyến tiếc khi bỏ lỡ cơ hội xài chùa của mình.

 

“Sớm biết vậy thì xem như không thấy cho rồi.”  Anh ấy lẩm bẩm: “Lao động miễn phí đó.”

 

Tôi: “…”

 

Tôi liếc nhìn Tưởng Duyệt đang dạo chơi trong nhà cổ Lâm gia dưới sự cho phép của ông chủ Tạ, lúc này trông cô ấy khá ngô nghê. Tôi quyết định tranh thủ vài phúc lợi cho cô ấy với danh nghĩa người giám hộ tạm thời: “Nếu theo lộ trình ứng tuyển thông thường, thu nhập của cô ấy tính thế nào?”

 

Ông chủ Tạ cẩn thận nâng kính “Thật ra thì giữa nhà m a của chúng tôi và nhân viên không phải con người là mối quan hệ đôi bên cùng có lợi. Điều này cũng vì nghĩ đến sức khỏe tinh thần và thể chất của họ. Người trẻ tuổi phải rèn luyện nhiều, đừng chăm chăm vào vấn đề thu nhập. Kinh nghiệm xã hội mới quan trọng nhất…”

 

Tôi: “…”

 

Lời hùng biện này giống hệt ông chủ tôi. Quả nhiên, tư bản trên đời đều có cái nết y vậy.

 

Nhưng hiếm khi gặp một người cũng sống chung với ma, tôi suy nghĩ rồi bắt đầu hỏi ông chủ Tạ về tình huống m a bị kẹt lại thế giới con người.

 

Ông chủ Tạ kinh ngạc nhìn tôi: “Chẳng lẽ cô gái đi cùng cậu không nói với cậu sao?”

 

Tôi cân nhắc lời nói trước khi lên tiếng: “Cô ấy không quan tâm nhiều đến những thứ này, cũng không rõ về những con m a khác.”

 

“Chuyện này.” Cũng không biết ông chủ Tạ có tin hay không, cuối cùng trầm ngâm gật gù: “Thật ra h ồ n m a mắc kẹt ở nhân gian không còn nhiều. Đa số ở lại đây vì vẫn còn chấp niệm, hoặc là quên mất phần lớn ký ức lúc sinh thời. Chỉ cần hoàn thành chấp niệm, gom góp đủ cảm xúc trong vòng mười năm là có thể đi địa phủ.” 

 

Rốt cuộc tôi cũng biết OO, UU, XX, KK, VV theo lời Giang Duyệt là cái gì.

 

“Cảm xúc? Vậy sợ hãi có tính không?” Tôi hỏi ông chủ Tạ.

 

“Tất nhiên.” Ông chủ Tạ cười nhẹ, đôi mắt đen ẩn sau cặp kính râm khó mà nhìn rõ: “Cậu biết không, bất luận là người hay m a, đều sợ nhất một điều.”

 

Tôi ngẩn ra, ông chủ Tạ cũng không vì thế mà úp mở, chỉ điềm tĩnh nói: “… bị lãng quên.”

 

“H ồ n m a kẹt lại nhân gian ít như vậy bởi vì có người vương vấn họ, thờ cúng, thắp hương, tảo m ộ cho họ. Những hoạt động này dẫn lối họ trở về và đi đến đích cuối cùng là địa phủ.”

Loading...