Quẩy disco trên nghĩa địa - Phần 8

Cập nhật lúc: 2024-06-30 15:11:59
Lượt xem: 2

Sái Thư Dương cười một cách điên cuồng, không còn dáng vẻ nho nhã dễ gần ngày xưa nữa: "Tạ Cảnh Kha, mày không cứu được cô ấy. Chỉ mình tao có thể. Mày g..iết tao rồi cũng sẽ không cứu được cô ấy."

 

16

 

Tôi theo sát anh, sợ anh quá bốc đồng mà làm chuyện dại dột. Giờ đây mọi nghi ngờ đều chỉ dồn về một người: Sái Thư Dương!

 

Tạ Cảnh Kha trực tiếp dẫn người đi đến nhà Sái Thư Dương.

 

Không biết vì sao, vừa bước vào căn nhà này, tôi giống như bị ai đó bóp cổ, vô cùng bức bối cùng khó chịu.

 

Sái Thư Dương ở nhà cũng mặc áo blouse trắng, nhà của hắn giống như bệnh viện, tường trắng như tuyết, trong không khí thoang thoảng mùi thuốc khử trùng.

 

"Anh Tạ sao có thời gian đến nhà tôi làm khách?"

 

Sái Thư Dương rót cho Tạ Cảnh Kha một ly nước.

 

"Tôi tò mò về bác sĩ Sái, vì vậy tôi đến đây để hỏi một vài câu."

 

Tạ Cảnh Kha không đi thẳng vào vấn đề, anh nhìn chằm chằm Sái Thư Dương, nụ cười trên khóe miệng không có một chút ấm áp.

 

Sái Thư Dương vẫn đang diễn, trên mặt vẫn luôn trầm mặc: "Chỉ là tò mò thôi, Tạ thiếu gia dẫn theo nhiều người như vậy, còn tưởng rằng anh tới đây thẩm vấn phạm nhân."

 

Tạ Cảnh Kha cười nhẹ: “Anh có thể nghĩ như vậy."

 

"Bác sĩ Sái thật thông minh, có lẽ đã đoán được suy nghĩ của tôi."

 

Sự chú ý của tôi không còn ở giữa họ nữa. Từ khi tôi bước vào, một trực giác mạnh mẽ đã chi phối tôi, khiến tôi bồn chồn.

 

Trước khi tôi biết điều đó, linh hồn của tôi đã xuyên qua nhà của Sái Thư Dương, xuyên qua một lùm cây ở sân sau và đến một căn nhà cũ. Tôi thậm chí còn không nhận ra rằng mình đã ở ngoài phạm vi của Tạ Cảnh Kha.

 

Nơi này có một bầu không khí vô cùng quen thuộc, lần theo bầu không khí này, tôi đã khám phá ra tầng hầm của căn nhà cũ này. Mỗi lúc đến gần hơn, tôi không thể ngừng run rẩy.

 

Tầng hầm không hề tối, nó sáng như ban ngày. Trong một giây tiếp theo, mọi thứ hiện ra trước mắt gần như khiến tôi nghĩ rằng mình đã đến giấc mơ đó một lần nữa.

 

Bức tường trắng như tuyết, chiếc giường trong góc, những dụng cụ đang vận hành duy trì sự sống và người nằm trên giường với đôi mắt nhắm nghiền, chính là tôi.

 

Đây không phải là mơ!

 

Tôi đưa tay chạm vào thân xác mình đang nằm trên giường, trong khoảnh khắc, như thể có một bàn tay đang ôm chặt lấy tôi, kéo linh hồn tôi đi.

 

Tôi bị kéo vào cơ thể này.

 

Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy tim mình đang đập, tất cả những ký ức quay trở lại!

 

17

 

Tạ Cảnh Kha là người tôi yêu, chúng tôi đã yêu nhau được ba năm.

 

Cha mẹ tôi, mất từ rất sớm. Tạ Cảnh Kha đã luôn ở bên cạnh tôi và anh đã dành cho tôi tình yêu đẹp nhất. Anh nói, tôi có c..hết cũng không thể rời xa anh. Nhưng sau đó, tôi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư não.

 

Sái Thư Dương là một người bạn của tôi, là một bác sĩ, anh ta nói với tôi rằng tôi sẽ không sống được trong ba tháng. Thế giới của tôi đã sụp đổ, điều đáng buồn nhất là tôi không thể ở bên cạnh Tạ Cảnh Kha cho đến lúc già đi.

 

Tận mắt chứng kiến tôi c..hết, Tạ Cảnh Kha nhất định tuyệt vọng biết bao. Thế là tôi bắt đầu tránh mặt và xa lánh anh.

 

Tạ Cảnh Kha rõ ràng không làm gì sai, nhưng vẫn liên tục xin lỗi tôi và cầu xin tôi đừng bỏ anh. Anh nói, có phải gần đây anh bận quá nên không để ý đến tôi không? Anh nói sẽ bù đắp cho tôi.

 

Cho đến một ngày, anh tận mắt chứng kiến tôi bị một người đàn ông lạ mặt lôi vào quán bar. Trên sàn nhảy, tôi đi giày cao gót và mặc một chiếc váy ngắn mà tôi không quen mặc, uốn éo eo một cách điệu đà.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/quay-disco-tren-nghia-dia/phan-8.html.]

Tạ Cảnh Kha nắm lấy tay tôi và kéo tôi qua một cách mạnh mẽ. Tôi ngã xuống đất và anh túm lấy tôi: “Mạnh Chí, không phải em nói tối nay có việc phải làm sao?”

 

Tôi mỉm cười quyến rũ: "Anh không phải thấy hết rồi sao?"

 

Tôi dốc cạn ly rượu, không biết mình say hay tỉnh: "Tạ Cảnh Kha, anh nên hiểu rõ, tôi chính là loại người này. Ở bên anh thật nhàm chán, cuộc sống như thế này thật thú vị."

 

Sự thay đổi của tôi khiến Tạ Cảnh Kha mất cảnh giác. Tôi cứ nghĩ anh sẽ nghĩ tôi bẩn thỉu, không ngờ anh lại quẹt thẻ gọi những thứ cao cấp nhất trong quán bar. Anh ôm tôi vào lòng, không cho tôi vùng vẫy.

 

"Chi Chi thích cuộc sống như thế này, anh sẽ đi cùng em. Uống rượu? Nhảy disco? Anh cũng sẽ như vậy. Tránh xa người đàn ông kia đi, anh sẽ cho em bất cứ thứ gì em muốn."

 

18

 

Tôi không mong đợi anh ấy làm điều này.

 

Không thể thoát khỏi tay anh, tát thẳng vào mặt tạ Cảnh Kha: "Tôi muốn anh tránh xa tôi ra!"

 

Cái tát này hoàn toàn làm tan nát trái tim tôi. Nhưng nỗi đau trong chốc lát còn hơn nỗi đau sau này tôi sẽ mang lại cho anh khi tôi c..hết.

 

"Anh không thể rời xa em!"

 

"Thật sao, nếu tôi c..hết thì sao?"

 

"Em c..hết anh cũng sẽ không buông tha em, Mạnh Chí, em có thành ma cũng là của anh."

 

Sái Thư Dương nói rằng anh ta có thể giúp tôi và cắt đứt với Tạ Cảnh Kha.

 

Vì vậy, Sái Thư Dương đã đóng vai "bạn trai mới nhìn thấy những điều khác biệt và muốn thay đổi" của tôi.

 

Ngày hôm đó, Tạ Cảnh Kha hai mắt đỏ hoe, anh đứng dưới mưa đợi đến tận khuya, chỉ đợi đến khi tôi ôm Sái Thư Dương lên xe.

 

Tôi biết rằng tôi sẽ mất đi người yêu thương tôi nhất.

 

Những ngày chờ đợi cái c..hết dần trôi qua, nhưng tôi thấy có gì đó lạ lùng. Cơ thể tôi ngoại trừ cảm giác khó chịu khi khám ban đầu thì sau đó không có biểu hiện gì bất thường.

 

Tôi đã đi tìm Sái Thư Dương và phát hiện ra rằng anh ta thực sự quen biết Thái Hiểu Hiểu.

 

Tôi luôn biết rằng Thái Hiểu Hiểu thích Tạ Cảnh Kha. Hóa ra hắn là anh họ của Thái Hiểu Hiểu.

 

"Mặc dù đã chia tay, nhưng nếu Mạnh Chí biết cô ta bị bệnh là giả, cô ta nhất định sẽ đi tìm Tạ Cảnh Kha."

 

"Anh họ, cô ta có đồng ý ở cùng anh không? Anh phải nhanh chóng chiếm được cô ta!"

 

Sau đó là giọng nói vô cảm của Sái Thư Dương: "Tôi sẽ để cô ấy ở bên tôi mãi mãi."

 

Tôi chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người như rơi vào động băng.

 

Họ phát hiện tôi đang nghe lén, một tia sáng lướt qua khuôn mặt của Sái Thư Dương

 

Thoáng có chút lo lắng, nhưng sau đó anh ta hỏi tôi một cách bình tĩnh: "Mạnh Chí, em nghe được gì rồi?"

 

Tôi hỏi lại anh: "Bác sĩ Sái, anh muốn làm gì?"

 

"Lừa tôi mắc bệnh ung thư, để tôi rời xa Tạ Cảnh Kha, chẳng lẽ là vì em họ của anh sao?"

 

Thái Hiểu Hiểu chế nhạo: "Vì tôi sao? Mạnh Chí, Tạ Cảnh Kha và tôi môn đăng hộ đối, còn cô, chẳng là gì cả!"

 

Sái Thư Dương, nói: "Không chỉ vì toàn thành cho họ, mà còn vì bản thân anh. Mạnh Chí, anh thích em, vẫn luôn thích em! Sớm hơn Tạ Cảnh Kha, anh yêu em nhiều hơn! Nhưng tại sao trong mắt em chỉ có Tạ Cảnh Kha! Chỉ bằng cách này, em mới có thể nhìn thấy anh và nhìn thấy anh ở bên cạnh em!"

 

Tôi dường như đã nghe thấy một trò hề lớn, và tôi cảm thấy vô cùng buồn cười vì trò hề này!

Bình luận

0 bình luận

    Loading...