Quẩy disco trên nghĩa địa - Phần 5

Cập nhật lúc: 2024-07-04 10:05:53
Lượt xem: 67

 

Dù biết những điều này nhưng tôi vẫn chưa hồi phục được trí nhớ. Tôi luôn cảm thấy như thiếu một cái gì đó. Tạ Cảnh Kha đi thẳng đến văn phòng của Sái Thư Dương.

 

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một cái nhìn khủng khiếp như vậy trên khuôn mặt của mình. Anh quét sạch mọi thứ trên bàn, và đập giấy chứng nhận y tế trước mặt Sái Thư Dương.

 

"Bác sĩ Sái, giải thích đi?"

 

Sái Thư Dương tâm tĩnh như nước: "Tôi cần phải giải thích cái gì? Anh là gì của Mạnh Chí?"

 

Tạ Cảnh Kha tức giận cười đáp lại: "Sái Thư Dương, tôi khuyên anh không nên cùng tôi chơi chữ, tốt nhất anh hãy tin rằng một cái búng tay của tôi có thể đưa anh ra khỏi bệnh viện này."

 

Sái Thư Dương chỉnh kính: "Như anh thấy đấy, ung thư não."

 

Tạ Cảnh Kha bình tĩnh như đang nói về một chuyện rất bình thường, và tôi chợt thấy ớn lạnh khắp người.

 

Tạ Cảnh Kha mất kiên nhẫn, nắm lấy cổ áo của Sái Thư Dương, và ấn hắn vào tường: "Ngày đó, anh nói với tôi là Mạnh Chí bị tai nạn giao thông."

 

"Anh bảo cô ấy c..hết không toàn thây, vì vậy anh đã hỏa táng. Bây giờ hãy nói cho tôi biết, có phải đã hỏa táng cô ấy hay không?"

 

Sái Thư Dương nhìn vào mắt anh ấy: "Tro cốt đã dược chôn rồi, làm sao trả lời anh đây?"

 

Tạ Cảnh Kha giơ nắm đ.ấ.m lên và đánh vào mặt hắn. Không ai xung quanh dám ngăn cản. Sái Thư Dương lau vết m.á.u trên khóe miệng, nhưng hắn vẫn không tức giận chút nào.

 

Hắn không vội vã, như thể đang kể một câu chuyện: "Sự thật là Mạnh Chí phát hiện mình mắc bệnh ung thư não, căn bệnh không thể chữa khỏi."

 

"Điều đầu tiên cô ấy nghĩ đến không phải là làm thế nào để sống lâu hơn, mà là làm thế nào để giấu anh và rời xa anh."

 

"Kế hoạch ban đầu của cô ấy là uống nhiều rượu suốt cả ngày và gặp đủ loại người trong quán bar. Điều đó khiến cho anh cảm thấy cô ấy thật xấu xí và khiến anh không thể chịu nổi. Cô ấy không nghĩ tới, dù là như vậy, anh cũng không muốn rời đi. Cho nên cô ấy nghĩ đến cách thứ hai. Cô ấy nói với anh rằng cô ấy yêu tôi. Vốn dĩ tôi vẫn luôn thích Mạnh Chí, cho nên cô ấy lợi dụng tôi, tôi cũng cam tâm tình nguyện. Trước khi c..hết vì bệnh, cô ấy vẫn nghĩ về anh. Vẫn muốn tôi nói dối anh."

 

Khi rời bệnh viện, Tạ Cảnh Kha như người mất hồn. Anh ấy thường xem ảnh của tôi và nói chuyện với chúng. Tôi lẳng lặng nằm trên đùi anh, nói với anh: “Thì ra em không phải là người phụ nữ xấu xa thay lòng đổi dạ.”

 

"Em luôn cho rằng, khi còn sống em nhất định đã làm chút chuyện xấu xa, mới có thể khiến anh mỗi ngày kiên trì đến mộ của em uống rượu nhảy disco."

 

Tất nhiên, anh ấy không thể nghe thấy lời tôi nói.

 

Tạ Cảnh Kha mắc một căn bệnh rất nghiêm trọng. Trong giấc mơ anh thường gọi tên tôi. Tôi đứng bên giường anh, giống như anh đứng bên giường tôi trong giấc mơ ấy. Tôi đặt nhẹ tay lên tay anh: “Tạ Cảnh Kha, nếu anh cảm nhận được em, anh hãy mau khỏe lại. Yên tâm đi, em cùng anh uống một chén."

 

Tạ Cảnh Kha ngây người mở mắt: “Mạnh Chí?"

 

Mắt chúng tôi gặp nhau và tôi chắc rằng anh ấy đã nhìn thấy tôi một lần nữa.

 

"Có phải em không?"

 

"Em đây."

 

Nước mắt của anh không ngừng làm ướt gối, người này rõ ràng đã nói sẽ không khóc vì tôi, lại khóc như một đứa trẻ. Anh đưa tay lên định chạm vào tôi nhưng không được: "Mạnh Chí, anh lại nằm mơ sao?"

 

Hóa ra khi anh ấy suy nhược tinh thần, sự tiếp xúc của tôi sẽ giúp anh ấy nhìn thấy và nghe được giọng nói của tôi.

 

Tôi đã cười: "Em luôn ở bên cạnh anh."

 

Tạ Cảnh Kha kinh ngạc ngồi dậy, cố gắng ôm lấy tôi nhưng vô ích.

 

"Đồ ngốc, linh hồn không chạm vào được."

 

"Làm sao... Mạnh Chí, làm sao có thể..."

 

Nhìn vẻ mặt lo lắng và đau đớn của anh, tôi bất giác rơi hai hàng nước mắt. Lạ thật, cho dù tôi có là ma đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ buồn và khóc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/quay-disco-tren-nghia-dia/phan-5.html.]

 

Đột nhiên, có một luồng điện xuyên qua tai tôi. Sau đó, có một cơn đau dữ dội trong đầu tôi. Tôi che đầu lại, kinh hãi phát hiện linh hồn càng ngày càng trong suốt.

 

Tạ Cảnh Kha nhìn tôi với vẻ hoài nghi: "Mạnh Chí? Em sao vậy? Mạnh Chí!"

 

Tôi muốn nắm lấy tay anh, nhưng cứ chìm dần, chìm vào bóng tối vô định. Một tiếng "bíp--" vang lên, tôi đột nhiên mở mắt ra.

 

Như một con cá sắp c..hết khát, tôi thở hổn hển một cách tuyệt vọng, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội. Làm sao tôi có thể... nằm trên giường!

 

Không gian trắng tinh, chiếc giường trong góc, đây là cảnh tượng trong giấc mơ của Tạ Cảnh Kha.

 

Trong một khoảnh khắc, tôi không thể biết đó là một giấc mơ hay một nơi nào khác. Giây tiếp theo, tôi thấy lồng n.g.ự.c phập phồng của mình. Tôi giơ tay lên và run run đặt nó lên trái tim mình.

 

Một nhịp, hai nhịp, ba nhịp... Người c..hết... làm sao có thể có nhịp tim?

 

Bỗng nhiên, phảng phất cơn đau truyền khắp tứ chi. Ngay sau đó, một đôi tay bịt miệng và mũi tôi. Cảm giác ngột ngạt mạnh mẽ khiến tôi tuyệt vọng, nhưng tôi không thể vùng vẫy.

 

"C..hết đi! C..hết ngay đi! Kiếp sau thông minh hơn một chút, đừng tranh giành với tôi."

 

Tôi mở to mắt và nhìn rõ mặt Thái Hiểu Hiểu.

 

Ngay lúc tôi hôn mê, tôi nghe thấy tiếng mở cửa.

 

"Dừng lại!"

 

Đó là Sái Thư Dương...

 

Linh hồn tôi lại thoát ra một lần nữa.

 

***

 

Tạ Cảnh Kha rút ống truyền dịch ra, ngồi thẫn thờ dưới đất, lẩm bẩm: "Mạnh Chí, em đã ở đâu..."

 

Tôi đưa tay ra, cố gắng xoa dịu cái cau mày của Tạ Cảnh Kha,

 

Khoảnh khắc tiếp xúc, tôi biết rằng tôi lại xuất hiện trong mắt anh. Anh tỉnh lại và khóc vì sung sướng: “Mạnh Chí!"

 

"Em ở đây."

 

Anh ôm tôi nhẹ nhàng như ôm một làn gió hư vô. Anh nói: "Anh không thể... không thể sống thiếu em."

 

"Em không tin.”

 

"Em đã nói là em luôn ở bên cạnh anh mà."

 

"Anh cho rằng em không biết, anh ở trên mộ của em nhảy múa uống rượu sao? Anh còn nói có thể cưới người con gái khác dịu dàng xinh đẹp hơn em!"

 

Đôi mắt của Tạ Cảnh Kha mở to,

 

"Anh! Anh có sao?"

 

Tôi nén cười, nghiêm túc nói: "Có!"

 

Sự xấu hổ của Tạ Cảnh Kha tràn ngập không khí.

 

"Anh cũng biết có người ngoài miệng rất lợi hại, nhưng trên thực tế lại không như vậy! Muốn cho 100 vạn cũng được, cứ đưa cho em thì tốt hơn, có lẽ em đã xuất hiện rồi."

 

Tạ Cảnh Kha lắng nghe tôi nói với nụ cười dịu dàng trong mắt: "Anh sẽ đưa hết tiền cho em, em ở lại với anh luôn được không?"

Bình luận

0 bình luận

    Loading...