Quay Đầu - Chương cuối

Cập nhật lúc: 2024-06-30 18:00:18
Lượt xem: 127

Nghỉ hè tôi không đi du lịch, mà trực tiếp đến công ty ba tôi thực tập. Đợi đến khi tôi tốt nghiệp đại học sẽ chính thức vào công ty, lúc đó tôi cũng đã có chút uy tín ở công ty.

Giang Dự Chi không vào công ty của ba tôi, đầu óc anh ấy thông minh, lúc ở đại học đã tổ chức một đội tự lập nghiệp. Có ba tôi ủng hộ, hiện giờ công ty Giang Dự Chi đã có chút khởi sắc.

Tôi gặp lại Trình Châu ở một buổi tiệc từ thiện. Đời này không có sự giúp đỡ của tôi, hắn đến nay vẫn chỉ là một đứa con riêng đáng xấu hổ của Trình gia.

Trình Châu nhìn thấy tôi trên mặt liền nở nụ cười, hắn vừa muốn tới chào hỏi tôi đã bị nhân viên công tác ngăn lại: "Tiên sinh, bên này là khu vực VIP ngài không thể vào, mời ngài trở lại vị trí của mình.”

Hắn bây giờ đã không có cách nào đến dây dưa với tôi, thậm chí ngay cả gặp mặt tôi một lần cũng khó khăn.

Mấy đại lão bên cạnh tôi cũng biết, nghe bọn họ nói về Trình Châu: "Tên khốn Trình gia kia gần đây đang nghiên cứu làm năng lượng mới gì đó, còn tới công ty tôi lôi kéo đầu tư."

"Việc này tôi cũng biết, lão Vương ông đã đầu tư sao?"

"Hừ, nể mặt Trình gia tôi cũng không tiện từ chối, huống hồ năng lượng mới về sau khẳng định là xu thế lớn."

Từ trong lời nói của bọn họ, tôi cũng hiểu được, Trình Châu và Giang Dự Chi làm cùng một lĩnh vực. Tôi nhướng mày cười cười, chủ động chào hỏi người cầm quyền Vương thị bên cạnh: "Chú Vương, đã lâu không gặp ngài."

“Vừa rồi nghe mọi người nói đến năng lượng mới? Em trai con hiện tại cũng đang làm lĩnh vực này, nếu mọi người muốn đầu tư, vậy con thay mặt em trai cảm ơn các vị trước.”

Chú Vương cùng mấy người khác cười gật đầu: "Nghiên Nghiên con đã nói như vậy rồi, chúng ta còn có thể không ủng hộ Dự Chi một chút sao?"

Những người này đều là người lăn lộn trên thương trường mấy chục năm, ý tứ trong lời nói của tôi bọn họ làm sao nghe không hiểu được.

Huống chi Tưởng gia mấy năm nay phát triển càng ngày càng tốt, bọn họ đương nhiên phải giúp đỡ tôi rồi. Sau hôm nay, Trình Châu đừng nghĩ sẽ tìm được một khoản đầu tư nào ở Bắc Thành.

Đó là khoảng cách giữa tôi và hắn lúc này. Tôi không cần làm gì cả, cũng có thể khiến cuộc sống của hắn khác một trời một vực với kiếp trước.

Và một câu nói nhẹ nhàng của tôi cũng có thể khiến hắn rơi xuống đáy vực, đời này hắn đừng hòng xoay chuyển được tình thế.

Công ty của Giang Dự Chi sau khi đổi tên đã niêm yết trên thị trường Mỹ. Tôi nhìn cái tên mới trên mạng, không khỏi nhíu mày. Anh ấy đổi tên công ty thành J.Y, viết tắt của tên tôi.

Đến ngày Giang Dự Chi về nước, tôi đích thân ra sân bay đón anh ấy, ném một xấp tài liệu lên người anh ấy: "Giang Dự Chi, lá gan của cậu thật sự càng lúc càng lớn rồi."

Giang Dự Chi cười nhận lấy tài liệu, lật xem vài trang, sau đó nhìn thẳng vào mắt tôi: "Em biết hết rồi à?"

“Tưởng Nghiên, J.Y là của hồi môn của anh, em có thể suy nghĩ thêm về anh không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/quay-dau/chuong-cuoi.html.]

Tôi đóng cửa xe lại, nghiến răng nghiến lợi nặn ra hai chữ: "Không! Thể!”

Tập tài liệu đó thực ra là giấy chuyển nhượng cổ phần, Giang Dự Chi chuyển 70% cổ phần của J.Y sang tên tôi.

Tôi quen biết anh ấy hai đời, nhưng tôi hình như chưa bao giờ hiểu Giang Dự Chi. Dường như anh ấy và Giang Dự Chi mà tôi quen hồi trung học không hề giống nhau.

Trong xe chỉ có hai người tôi và anh, không khí yên tĩnh vài giây sau tôi mới nghe thấy giọng nói của Giang Dự Chi: "Tưởng Nghiên, em nói cho anh biết một lý do được không?”

Giọng anh cô đơn, nghe được khiến người ta đau lòng. Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y lái, sau đó nói đến giấc mộng về kiếp trước đã từng nhắc tới với anh.

"Cậu đừng thấy chúng ta chỉ mới xa nhau hai tháng, trên thực tế, trong lòng tôi vẫn luôn coi cậu là một đứa trẻ con."

"Thi tốt nghiệp trung học xong cậu tìm ba tôi nói những lời đó, tôi cũng chỉ cho rằng cậu nhất thời hồ đồ mà thôi."

Giang Dự Chi ngồi thẳng người, quay đầu nhìn về phía tôi: "Tưởng Nghiên, từ kỳ nghỉ hè cấp ba đó đến giờ đã qua chín năm rồi..."

"Em vì sao lại không chịu tin anh?"

Anh ấy như là đang muốn lên án tôi, giọng nói có chút ấm ức nói không nên lời: “Em sợ anh chỉ là nhất thời cao hứng? Từ 16 tuổi đến bây giờ anh 26 tuổi, anh đã theo sau đuôi em chín năm, chờ qua sinh nhật 18 cũng đã mười năm."

"Đời anh cũng không có bao nhiêu cái 10 năm, điều này làm sao có thể là nhất thời hồ đồ chứ?"

Xe chạy qua đường hầm, tôi nhìn Giang Dự Chi qua kính chiếu hậu. Ánh sáng trong đường hầm lúc sáng lúc tối chiếu vào mặt anh.

“Tưởng Nghiên, em cho anh một cơ hội được không? Anh biết mình muốn cái gì.”

Lúc anh nói lời này mặt hướng ra ngoài cửa sổ xe, giọng nói có chút nghẹn ngào. Tim tôi đột nhiên đập mạnh một cái: "Được!"

Nnói xong mới kịp phản ứng mình đã làm gì, nhưng nước lũ khó thu lại. Khuôn mặt vốn âm trầm của Giang Dự Chi trong nháy mắt toả ra hào quang.

Anh ấy dụi dụi mắt, không chắc chắn hỏi: "Thật sao?"

Nhưng không đợi tôi trả lời, anh ấy lại tiếp tục nói: "Em đừng nghĩ sẽ nguỵ biện, dù sao anh cũng đã nghe được rồi."

Chạy ra khỏi đường hầm, tôi ngước mắt nhìn lên trời. Trăng tròn, và các vì sao lấp lánh.

Tôi đột nhiên cảm thấy, đồng ý thử với Giang Dự Chi cũng không có gì không tốt.

[HOÀN

Bình luận

0 bình luận

    Loading...