Quản Lẩu Trên Đồi - 3

Cập nhật lúc: 2024-07-04 15:42:05
Lượt xem: 234

“Em gái ơi, em đùa anh à? Anh thấy em là nóng bỏng quá làm cho người khác nóng thì có.”

Đại chọc ghẹo cô gái kia, nhưng cô gái kia dường như rất nghiêm túc nói: “Em nóng quá, anh cho em chút nước tắm đi có được không?”

Rầm!

Cánh cửa bị Đại đóng sầm không tiếc thương, bỏ lại cô gái kia nóng nực mặc kệ ở ngoài cửa. Nhưng vừa vào nhà, Đại lại cảm thấy kì lạ, tại sao từ đầu tới cuối đều không nhìn thấy mặt cô gái kia, đáng lẽ muốn lừa hay nhờ vả gì người ta thì ít nhất cũng phải dùng nhan sắc mà dụ chứ. Đằng này cô gái kia cứ đầu tóc bù xù chắc thấy mặt mũi đâu. Quái lạ, Đại lại mở cửa, thời gian từ lúc anh đóng đến mở không quá 3 phút, nhưng cô gái nọ đã biến mất tăm. Không nghe thấy tiếng xe máy hay bất cứ phương tiện nào, Đại chạy ra xem xung quanh cũng chẳng thấy đâu…

Vừa định đi tắm cho quên đi sự ngớ ngẩn này thì Đại lại nghe thấy tiếng chuông cửa, Quang nằm trên giường nó cười hì hì chứ nhất định không chịu mở cửa dùm, đến lúc Đại đá cho một cái mới chịu ra mở cửa. Đại đi tắm không nhanh, nhưng khi ra còn chưa kịp hỏi Quang là ai gõ cửa đã thấy khuôn mặt quen quen.

Bốn mắt nhìn nhau không nói nên lời, lúc này Quang nói: “Anh này muốn mua bếp gas.”

Đại nói: “Tôi trông anh quen lắm.”

“Tôi là Quốc đây, ban trưa có gặp nhau trên đồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/quan-lau-tren-doi/3.html.]

Quốc cười cười nói, trông cái bộ dạng yếu ớt dặt dẹo này có đánh c.h.ế.t Đại cũng không tin anh ta là nhà ngoại cảm, mặc dù Đại cũng chưa từng nhìn thấy nhà ngoại cảm trông như thế nào bao giờ. Đại cực căm ghét mấy thứ liên quan đến ma quỷ gì gì đó, nên mặt anh trông rất khó ưa nói: “Anh định sống ở đây luôn à, hay đừng nói anh mua bếp gas về để dành đốt vàng mã đấy nhé?”

Quốc dù bị Đại nói không ra gì nhưng anh ta vẫn rất nho nhã cười nói: “Tôi đốt gạo bỏ vào miệng anh ơi, tôi định sẽ sống ở đây đến khi điều tra xong chuyện mới đi. Đến lúc đó anh vẫn mua về bếp gas cũ chứ?”

“Tôi bán đi rồi mua lại làm gì?”

Dù được hỏi nhưng Quốc cũng chỉ nói là do nghề nghiệp của anh là vậy, anh chỉ đơn giản muốn phá án, tìm ra sự thật thôi. Đại đương nhiên là không tin, bởi vì anh đâu thấy báo đăng hay nghe gì về vụ án nào đâu, càng không tin là Quốc đi làm vì đam mê. Đã gặp mấy con ma sợ gần c.h.ế.t rồi còn làm không công, trừ phi Quốc bị điên. 

Quốc thuê một căn nhà nhỏ trên đồi, gần với quán lẩu kia. Sau khi phụ trách lắp đặt xong bếp gas, Đại định ra về thì lại hỏi: “Tôi cũng không phải mê tín gì đâu. Nhưng lúc nãy anh xuống cửa hàng tôi có nhìn thấy thứ gì không sạch sẽ không?”

Quốc cũng hơi bất ngờ về câu hỏi, anh ta tần ngần mấy phút rồi nói: “Cửa tiệm anh buôn bán là lửa, bình thường ma quỷ sẽ rất sợ những thứ đấy. Chúng sẽ không thể tiếp cận hay quấy phá gì đâu, trừ phi anh dẫn đường và cho phép chúng vào.”

Nghe đến đây Đại giật mình ngang, anh quay lại sừng cồ nói: “Ai, ai cho phép bọn nó vào chứ, đây đẹp trai chứ đâu có điên.”

Quốc nhìn phản ứng của Đại mà không nhịn nổi cười, anh ta nói: “Tôi chỉ nói ví dụ như thế, còn anh có cho phép chúng vào hay không là do anh quyết định. Mà đôi khi anh cũng không biết lúc nào mình vô tình cho phép chúng vào lúc nào không hay đâu. Tóm lại anh cứ cẩn thận là được.”

Bình luận

0 bình luận

    Loading...