Chạm để tắt
Chạm để tắt

Quần Hạ Chi Thần - C6

Cập nhật lúc: 2024-08-21 13:17:49
Lượt xem: 971

Dung Vân Uyên quả thật có thiên phú hơn người.

Khi chưa đến tuổi đội mũ, pháp lực của hắn đã vượt xa quốc sư tiền nhiệm.

Hắn có thể hô phong hoán vũ, điều khiển mây mưa.

Thậm chí, còn có thể cải tử hoàn sinh, nối liền xương thịt.

Người dân khi nhắc đến hắn, không ai không tôn kính gọi một tiếng “Tiên sư.”

Còn hắn, bản tính lạnh nhạt, như tuyết trắng ngàn năm trên đỉnh núi, băng giá và tịch liêu;

Lại như một vị tiên nhân trong truyền thuyết, không vướng bụi trần.

Không ai có thể tưởng tượng được, một người như tiên nhân lạc thế như vậy, lại có thể yêu một phàm nhân.

Cho đến một lần, Thẩm Uyển Tịch không kìm được, khoe khoang trước mặt ta, ta mới biết được quá khứ giữa hai người.

Dung Vân Uyên trong một lần tu luyện, chẳng may nhập ma, bị thương nội tạng.

Khi hắn ngất xỉu, tình cờ được Thẩm Uyển Tịch, người đang đi dạo xuân ngoài ngoại thành, cứu giúp.

Thẩm Uyển Tịch đã cứu hắn, còn chăm sóc hắn suốt ba ngày.

Trong ba ngày ấy xảy ra chuyện gì, không ai biết rõ.

Chỉ biết rằng, sau đó, Thẩm Uyển Tịch dường như trở thành người đặc biệt trong lòng Dung Vân Uyên.

Chỉ cần nàng nhắm mắt lại, thầm niệm ba lần tên Dung Vân Uyên, người đó sẽ lập tức xuất hiện, đáp ứng mọi yêu cầu của nàng.

Lúc này, Dung Vân Uyên đang đứng yên lặng trước mặt Thẩm Uyển Tịch.

“Ngươi tìm ta có việc gì?”

Hắn hỏi, giọng điệu lạnh nhạt.

Thẩm Uyển Tịch chỉ cảm thấy mũi mình cay xè, bao nhiêu tủi hờn đều trào dâng trong lòng.

Nàng rúc đầu vào lòng Dung Vân Uyên, vừa nức nở vừa kể lể:

“Cuối cùng ngươi cũng đến cứu ta rồi! Hức hức, ngươi không biết ta bị bọn chúng bắt nạt thảm đến mức nào đâu…”

Hai tay nàng như bạch tuộc, ôm chặt lấy eo Dung Vân Uyên, như thể đang bám vào một cọng rơm cứu mạng:

“Dung Vân Uyên, ngươi nhất định phải giúp ta! Hức hức…”

Nhìn người con gái trong lòng mình đang sụt sùi nước mắt nước mũi, Dung Vân Uyên cau mày.

Trong đôi mắt lạnh lùng của hắn, lóe lên một tia không kiên nhẫn mà người khác khó nhận ra:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/quan-ha-chi-than/c6.html.]

“Rốt cuộc là việc gì?”

Hắn lại hỏi thêm lần nữa.

Phải mất một lúc lâu, Thẩm Uyển Tịch mới ngừng khóc:

“Ta muốn ngươi giúp ta g.i.ế.c hai người!”

Nàng lên tiếng, trong giọng nói không giấu được sự ác độc:

“Thẩm Uyển Nhan! Cố Thời Dục! Ngươi giúp ta g.i.ế.c bọn họ đi!”

Thẩm Uyển Tịch đắm chìm trong niềm vui sướng và cuồng nhiệt của việc báo thù.

Hoàn toàn không nhận ra sắc mặt của Dung Vân Uyên đã thay đổi.

“Ngươi vừa nói… Thẩm Uyển Nhan?” Giọng hắn trở nên căng thẳng, không để lộ cảm xúc mà hỏi, “Nàng đã làm sao?”

---

Mọi người đều nghĩ rằng, một đóa hoa trên núi cao như Dung Vân Uyên là khó hái nhất.

Nhưng trong mắt ta, một tờ giấy trắng tinh khiết không tì vết mới là dễ thấm màu nhất.

Ai cũng nói rằng, hắn xuất trần tuyệt thế, vượt qua mọi trần tục.

Anan

Nhưng liệu có thực sự như vậy?

Chưa từng vướng bụi trần, thì lấy đâu ra sự siêu thoát?

Dung Vân Uyên từ khi sinh ra, đã lớn lên trong đạo quán.

Chỉ biết chuyện thần thánh, chẳng hỏi đến chuyện thế gian.

Hiểu biết về cõi người của hắn chẳng nhiều hơn một đứa trẻ sơ sinh là bao.

Hắn có vẻ cao ngạo thoát tục, nhưng đó không phải là cảnh giới giác ngộ sau khi trải qua trăm ngàn bể dâu.

Mà đơn giản chỉ là hắn chẳng hiểu gì cả!

Nếu không, làm sao hắn lại có thể “yêu” một người chỉ sau ba ngày ở bên Thẩm Uyển Tịch?

Không phải vì Thẩm Uyển Tịch có gì đặc biệt.

Chỉ đơn giản vì nàng là người phàm đầu tiên mà Dung Vân Uyên tiếp xúc mà thôi.

Giống như chim non coi người đầu tiên nhìn thấy sau khi phá vỏ là cha mẹ, Dung Vân Uyên cũng nảy sinh một loại lưu luyến mơ hồ đối với Thẩm Uyển Tịch.

Và cách để chặt đứt mối lưu luyến này rất đơn giản.

Loading...