Quận chúa không dễ làm - Phần 6 (END)

Cập nhật lúc: 2024-07-07 00:13:14
Lượt xem: 337

Từ nhỏ, ta đã biết, phụ thân ta là tướng quân lâm trận đi theo địch, làm hài tử của hắn ta vốn nên bị đóng đinh trên cột sỉ nhục, là mẫu thân cứu ta, là địa vị của nàng cứu ta.

Phò mã lâm trận đi theo địch, đó là sự tủi nhục của hoàng gia.

Không ai dám nghị luận, đều chỉ coi hắn da ngựa bọc thi c..hết trận ở sa trường.

Càng không ai dám coi thường ta, thậm chí mỗi người đều nâng đỡ ta.

Còn tại sao phải cho hắn hy vọng......

Ta nhếch môi: "Ta muốn làm Thái tử phi, nhất định phải diệt trừ Cát Tố Tố.”

Nàng ta là một người xử trí theo cảm tính, dễ xúc động. Nhược điểm của nàng ta là Đường Thước.

Mà chuyện Đường Thước thích ta, từ lúc hắn nhầm lẫn tưởng thư tình của Cát Tố Tố thành của ta, ta đã biết.

Ta làm bộ như không biết, là bởi vì ta không đáp lại hắn.

Nhưng ta lại không cắt đứt hy vọng của hắn. Không chỉ như thế, ta còn tìm mọi cách để cho Cát Tố Tố biết, người Đường Thước thích, là ta.

Đồng thời lại âm thầm giúp Cát Tố Tố và sứ thần Bắc Địa dắt cầu bắc tuyến.

Còn Đường Thước, hắn thản nhiên thừa nhận thích ta với Cát Tố Tố, đẩy nhanh hành động của Cát Tố Tố, đó là một chuyện ngoài ý muốn.

Cát Tố Tố không khiến ta thất vọng, khi nàng bắt cóc ta, nếu không phải ta cẩn thận an bài, với trận thế xuất hành của Hoa Vinh quận chúa, sao nàng có thể thuận lợi bắt cóc ta?

Người của ta vẫn âm thầm giám sát nhất cử nhất động của sứ thần Bắc Địa, tùy thời chuẩn bị cứu ta, cũng lấy được chứng cứ Cát Tố Tố cấu kết với ngoại tộc.

Đường Thước xuất hiện, ta bất ngờ.

Cũng may, chuyện hắn cứu ta không ảnh hưởng kế hoạch của ta.

Tiếp theo mọi chuyện thuận lý thành chương (cứ như vậy mà thành).

Cát Tố Tố bị giáng tội, Thái tử bị áp lực, liền nghĩ tới biểu muội thanh mai trúc mã như ta. Vì thế sau Cát Tố Tố, ta trở thành ứng cử viên Thái tử phi.

“Đường Thước, ta là người chưa đạt được mục đích không từ thủ đoạn. Ta câu ngươi, không cự tuyệt ngươi, chỉ là lợi dụng ngươi mà thôi.”

Vẻ mặt của hắn từ khiếp sợ, đến không dám tin, đến thống khổ.

“A Uyển, ta nhìn lầm nàng rồi. Ta cho rằng sự kiêu ngạo ương ngạnh tùy hứng là lớp lông bảo vệ của nàng, ta không ngờ nàng lại m..áu lạnh như vậy.”

M..áu lạnh? Không, ta sẽ không đánh giá bản thân như vậy.

“Đường Thước, ngươi có tư cách gì đứng ở chỗ này đánh giá ta?! Ta là lợi dụng ngươi. Nhưng ta chưa bao giờ phụ lòng ngươi! Ngươi cũng đã có được những gì ngươi muốn, phải không?"

Ta nhìn hắn, không hề lùi bước: "Ngươi muốn kiến công lập nghiệp, khổ nỗi không có cơ hội. Cho đến khi ta được chọn hòa thân, mẫu thân ta nóng nảy, lúc này mới vận dụng thế lực trong triều, giúp ngươi một tay.”

Đúng vậy. Trong yến tiệc đó, mẫu thân ta bề ngoài không nói một câu, nhưng nếu không có nàng âm thầm trợ giúp, Đường Thước chưa chắc có thể xuất chiến như nguyện.

“Huống chi, còn có chuyện kia. Điều sai trái mà ngươi đã làm. Là ta vất vả giúp ngươi che giấu, lúc này mới không để cho những người khác phát hiện. Nếu mẫu thân ta biết là ngươi......”

Hắn ngắt lời ta: "A Uyển! Đừng nói nữa! Đừng nói nữa.”

……

Ta cười lạnh: "Ta nhấn mạnh lần cuối cùng, đừng gọi ta là A Uyển. Cũng đừng gọi ta là a tỷ. Gọi ta là điện hạ.

Hiện tại là quận chúa điện hạ, tương lai là Thái tử phi điện hạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/quan-chua-khong-de-lam/phan-6-end.html.]

9

Ngày xuất giá, trời trong xanh.

Trên đầu ta đầu đầy châu thúy, kéo A Hạ đang ngủ say tha thiết dặn dò: "Sau này đừng tham ăn nữa, người khác cho đồ vật không thể tùy tiện ăn bậy biết không?"

Mẫu thân tươi cười thúc giục: "Đông cung và phủ công chúa cách nhau không xa, ta thường xuyên dẫn A Hạ đi thăm con là được.”

Tuy rằng ngoài miệng ghét bỏ, nhưng trong lòng ta rất yêu thương đệ đệ này.

Nhưng có một số người lại chưa chắc. Tầm mắt của ta nhìn xuyên qua song cửa sổ, rơi vào thân ảnh quen thuộc kia.

A Hạ cũng là đệ đệ của Đường Thước, nhưng sự ra đời của A Hạ thật sự cản trở lợi ích của hắn.

Mẫu tộc của A Hạ là hoàng thất, nhất định thân phận cao quý hơn cả đích trưởng tử như hắn.

Cho nên hắn không thích A Hạ, hắn từng bỏ độc vào đồ ăn của A Hạ.

Nếu không phải ta kịp thời phát hiện, dùng đinh hương đắng để A Hạ ói ra, chỉ sợ hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Ta chán ghét Đường Thước, luôn bất hòa với hắn, cũng không biết tại sao, ma xui quỷ khiến, ta thà rằng mình bị mẫu thân hiểu lầm, chịu để mẫu thân trách phạt, cũng không khai ra Đường Thước.

Ta trốn mẫu thân đi tìm hắn giằng co.

Hắn đang ở trong viện luyện kiếm, nghe vậy không chút hoang mang, thu kiếm vào vỏ.

Hắn cũng không biện giải cho mình, ngược lại nhếch môi nhìn ta nói: "Quận chúa điện hạ, nàng ngày thường cay nghiệt tùy hứng, không ai bì nổi, nhưng nàng thật ra là một người mạnh miệng mềm lòng. Ta trăm triệu lần không nghĩ tới, người cứu A Hạ lại là nàng.”

Ta không có động tĩnh: "Ngươi đừng tưởng rằng nói hai câu dễ nghe ta sẽ bỏ qua cho ngươi. Nếu còn có lần sau, đừng nói mẫu thân ta, bổn quận chúa sẽ tuyệt đối không tha cho ngươi!"

Trước khi quay lại, ta nhìn thấy nụ cười của hắn. Ánh mặt trời lặn, bóng cây lắc lư.

Nụ cười còn bức người hơn cả ánh mặt trời kia, đến nay ta vẫn còn nhớ rõ.

……

Kỳ lạ là, dù ta thủ đoạn tàn nhẫn thì hắn cũng không thua kém nhiều.

Giữa ta và hắn, rõ ràng phần lớn thời gian đều lợi dụng lẫn nhau.

……

“Ta không có nói dối!”

"Ta chỉ cưới người ta thích."

“Vì nàng mà mạo hiểm, ta cam tâm tình nguyện.”

“A Uyển, chờ ta trở về.”

……

Hắn thích ta, ta có lẽ, cũng có một chút thích hắn.

Nhưng thích, cuối cùng phải nhượng bộ vì ước mơ. Cho dù làm lại một vạn lần, ta vẫn sẽ lựa chọn gả cho người khác.

Thái tử điện hạ mặc hỉ phục ở cuối hành lang mỉm cười với ta, ngài là một người dịu dàng đôn hậu, ta chưa chắc không thể có được hạnh phúc.

Ta cất bước, đi về phía Thái tử. 

(--END--)

Bình luận

0 bình luận

    Loading...