Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

QUẬN CHÚA KHÓ LÀM - 4

Cập nhật lúc: 2024-07-26 16:42:38
Lượt xem: 134

Ta dừng bước xoay người, ngửa đầu nói: "Không phải ngươi nói ta vì vinh hoa phú quý có thể hy sinh hôn nhân sao?”

Bổn quận chúa trí nhớ rất tốt, sẽ không bởi vì một ít ân huệ nhỏ mà dễ dàng buông tha thù xưa.

Hắn không ngờ ta đột nhiên nhắc tới lời nói không kịp suy nghĩ lúc cãi nhau trước đây, nhất thời có chút bối rối.

“Ta không phải có ý này......” Ý thức được ta còn đang tức giận, hắn thức thời chuyển đề tài: “Vậy nàng cũng nên xin lỗi ta, chuyện của Hồng Ngô, nàng hiểu lầm ta rồi.”

Lúc này đến phiên ta có chút hoảng, gian tế bịa chuyện hồ ngôn loạn ngữ, ta lại tin, quả thực sỉ nhục!

Giương mắt đối diện với ánh mắt tha thiết lại chờ mong của hắn, trong lòng ta cảm thấy không được tự nhiên, đột nhiên, rất không muốn để cho hắn được như ý: “Ta chưa bao giờ tin chuyện Hồng Ngô bịa ra.”

Chỉ cần ta đủ tự tin thì người khác sẽ tin vào việc làm xấu xa của ta.

Ta nâng cằm, dùng giọng điệu vô cùng chân thành nắm trong tay tất cả: "Đường Thước, cho tới bây giờ ta vẫn luôn tin tưởng nhân phẩm của ngươi.”

Người trước mắt kinh ngạc trợn tròn mắt, không thể tin nhìn ta.

Ta đón ánh mắt của hắn, gật gật đầu khẳng định.

Không thể tin biến thành cảm động, hắn mở miệng: "Nàng lại tin tưởng ta như vậy.”

Ha ha, cũng không có.

Nhưng thấy hắn dễ lừa như vậy, ta không khỏi áy náy: "Đợi ngươi rời kinh, ta đi tiễn ngươi.”

Ba ngày sau hắn sẽ mang quân xuất chinh.

Cảm động thì cảm động, Đường Thước vẫn quyết không khách khí: "Vậy ta muốn quà.”

Cái này thì dễ. Bản quận chúa gia tài đâu có ít.

"Không cần vàng bạc châu báu, chỉ cần món quà có thành ý."

Ta thấy Đường tiểu tướng quân hắn chính là đang làm khó dễ ta.

5

Thấy ta tự mình thêu túi gấm Liên Diệp tỏ vẻ khó hiểu.

Thường ngày chuyện này đều lệnh cho các tú nữ làm, chừa lại hai mũi kim cuối cùng cho ta kết thúc, coi như bổn quận chúa tự tay làm.

Nhưng Đường Thước cố ý nói phải có thành ý, bổn quận chúa cũng không phải người không biết tốt xấu, hắn chung quy là giúp ta, thành ý này cho đủ một chút cũng không sao.

Cho dù thành phẩm tương đối xấu, hắn cũng chỉ có thể nhận thôi.

Ngày đại quân xuất chinh, mưa dầm triền miên, ta đấu tranh nửa ngày, quyết định giữ lời hứa.

Lúc đến cửa thành, cách giờ đại quân xuất phát chỉ còn lại nửa nén hương.

Tướng quân lập tức mặc giáp bạc, đeo kiếm, nhìn về phía cửa thành, lúc này nhìn thấy ta liền thở phào nhẹ nhõm, lập tức xoay người xuống ngựa, bước nhanh tới nghênh đón: "Ta nghĩ nàng sẽ không tới.”

Ta vén màn xe, ôm lò sưởi, thản nhiên nói: "Bổn quận chúa nói được làm được.”

Ta chọn lọc bỏ qua quá trình tự đấu tranh trước khi ra khỏi cửa. 

Hắn tràn đầy chờ mong nhìn ta, ta do dự liên tục, ho nhẹ một tiếng, đưa lễ vật qua: "Thành ý như ngươi muốn đây.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/quan-chua-kho-lam/4.html.]

Hắn nhận lấy, quan sát một lát, nhướng mày nghi hoặc: "Đây là... gà đất?

Mặt ta không biến sắc: "Ừ.”

Thật ra là phượng hoàng, nhưng đối với cái đầu vặn vẹo và bộ móng vuốt kia, cho dù da mặt ta dày cũng không cách nào nói ra hai chữ phượng hoàng.

Hắn lại rất dễ chịu, nghe vậy khích lệ: "Rất đặc biệt.”

Ta cầm lò sưởi, hơi có chút khẩn trương: "Cảm ơn.”

Trước điện tố cáo gian tế với bệ hạ rất nguy hiểm. Với những nhân chứng vật có được, hắn hoàn toàn có thể tìm một thời điểm thích hợp hơn để báo cáo gian tế, cung yến ngày hôm đó thật sự không phải là thời cơ tốt.

Bổn quận chúa ân oán rất rõ ràng, hắn giúp ta, ta tự nhiên phải cám ơn.

Hắn cẩn thận giấu túi gấm vào trong ngực, lúc này mới nói: “Nàng đột nhiên hồi phủ, trưởng công chúa điện hạ triệu ta thương lượng đối sách ngay trong đêm. Vì nàng mà mạo hiểm, ta cam tâm tình nguyện. Ngoài ra...”

Hắn ngước mắt lên, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy hăng hái: "Ta không chỉ giúp nàng, mà còn giúp chính mình.”

Hắn là tướng quân, muốn kiến công lập nghiệp.

Ta hiểu rõ, chúc phúc thật lòng thật dạ: "Chúc ngươi lần này đi có thể thực hiện được những hoài bão trong cuộc đời, sớm thành công và bình an trở về”.”

Mặt hắn cong lên, nhìn ta thật sâu: "A Uyển, chờ ta trở về.”

Nói xong không đợi ta phản ứng, liền xoay người rời đi.

“Ngươi gọi ta là gì?”

Tiếng kèn xuất phát vang lên, câu nghi vấn này bị nhấn chìm trong bối cảnh hành quân.

Ta thò đầu nhìn lại, móng ngựa leng keng, áo choàng đỏ thẫm phấp phới, hắn đã lĩnh quân mà đi.

Trên đường trở về ta hơi có chút không yên lòng, cho đến khi xe ngựa dừng lại, bên ngoài có tiếng đánh nhau, có tiếng kêu thét lên ta mới nhận ra có điều gì đó không ổn.

Trong tích tắc, gáy ta đau nhức, trước mắt ta tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Sau khi tỉnh lại nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc: "Cát Tố Tố?”

Nàng nghe được giọng ta, giương mắt nói: "Quận chúa điện hạ, ngươi rốt cục tỉnh rồi.”

Cổ tay chân ta bị trói, cả người bị trói trên cột, không thể động đậy.

“Ngươi bắt cóc ta?”

Đối với việc này ta cũng không quá kinh ngạc, dù sao ta cũng chưa bao giờ là thiện nam tín nữ gì, có thể đi theo bên cạnh ta, tất nhiên cũng đều là nhân vật tàn nhẫn.

Câu hỏi là, tại sao?

“Quận chúa điện hạ, thu hồi biểu tình vô tội này của ngươi đi. Nhờ phúc ngươi ban tặng, ta sẽ gả cho Thái tử!”

Đầu ta đầy dấu chấm hỏi.

Trước làm Thái tử phi, sau làm Hoàng hậu, là mẫu nghi thiên hạ, đây chính chuyện ta tha thiết ước mơ trong đời. Sao nàng ta lại có thể đem bốn chữ "Gả cho thái tử" nói một cách không ngọt ngào như thế.

“Ta còn không trách ngươi trộm vị trí Thái tử phi của ta, vậy mà ngươi lại trả đũa?”

Ta đã bị sốc.

 

Loading...