Quá trình làm phi tần của tôi - 2

Cập nhật lúc: 2024-07-04 16:50:01
Lượt xem: 374

Thực ra, tôi được xuyên đến đây lúc còn là một bào thai.

Trong số rất nhiều nữ nhân xuyên đến đây, tôi thuộc về loại có số phận không tốt lắm.

Mẫu thân tôi chỉ là người thông phòng, mãi đến khi có tôi, bà mới được đưa lên làm thiếp.

Trong phủ cũng còn hai tỷ tỷ cùng cha khác mẹ, so ba người, tôi là kém sắc nhất.

Vào năm tuyển tú ấy, phụ thân tôi đã sớm định hôn sự cho các tỷ thế là, quay lại và ném tôi vào cung.

Tôi không đủ xuất chúng, tài năng của tôi cũng không đủ nổi bật, nhưng nhờ có một ca ca hai lần thắng trận ở bên ngoài, Hoàng thượng đã phong cho tôi làm mỹ nhân.

Trong vài năm qua, tôi vẫn luôn ngồi giữa yến tiệc, góp một phần sức nhỏ bé giúp hoàng hậu ngủ ngon mỗi đêm.

Thỉnh thoảng tôi cũng có gặp Tiêu Kỳ, nhưng tất nhiên những lần đó đều đang đứng giữa một đám oanh oanh, yến yến.

Nói một cách đơn giản, cho dù trước hay sau khi vào cung, tôi đều không có cảm giác tồn tại.

Lời nói vừa rồi của Tiêu Kỳ đã khiến hơn trăm cặp mắt trong bữa tiệc đồng loạt nhìn về phía tôi.

Tôi:........................

Bây giờ thì không cần kiềm chế nữa rồi, tâm trí đã trống rỗng triệt để.

"Tô Tiệp Dư?" Tiêu Kỳ nhíu mày, thúc giục.

Tôi bỏ qua ánh mắt của hàng ngàn phi tần đang được sủng ái muốn g.i.ế.c người kia, cũng không quên che giấu nội tâm chân thật của mình:

"Hoàng thượng! Hoàng thượng thật sự để cho ta ngồi bên cạnh hắn! Ahhhh.”

"Thật không chịu nổi." Vừa ngồi xuống, đã nghe được tiếng lòng của Tiêu Kỳ.

Tôi:......

Cố nén sự thôi thúc muốn mắng hắn, tôi nở một nụ cười ngại ngùng: "Hoàng thượng, thiếp mạn phép được gắp thức ăn cho ngài."

Đôi mắt Tiêu Kỳ nhìn tôi như muốn xuyên thấu cả suy nghĩ của tôi.

Lúc này, cần phải ôm đùi Tiêu Kỳ.

Trong lòng tôi thầm lướt qua mấy món ăn trên bàn tiệc, đồng thời phục vụ thức ăn cho Tiêu Kỳ.

Hai năm hứng s.ú.n.g đạn ở cái chỗ này cũng không phải vô ích, những món tôi gắp cho đều là món ăn yêu thích của Tiêu Kỳ.

Quả nhiên, vẻ mặt Tiêu Kỳ khá vui vẻ, trong lòng hắn ta âm thầm nói: "Xem ra cô nương nhà họ Tô này thật sự có tình cảm sâu đậm với bản vương."

Trong lòng tôi vang lên một tiếng tự hào: "Hoàng thượng rất vui khi được ăn những món ăn mà ta gắp!"

Tôi lại nghe thấy Tiêu Kỳ lại nói: "Hay là, nàng ta dùng yêu thuật gì với bổn vương?"

"Nếu đúng như vậy," hắn ta cười lạnh, "Nàng ta sẽ c.h.ế.t không được tử tế!"

Ba…

Tay tôi run rẩy, đôi đũa rơi lạch cạch xuống đất.

Sau bữa tiệc, tôi giả bệnh.

Thật đáng sợ!

Tên Cẩu Hoàng đế đã có suy nghĩ muốn g.i.ế.c tôi, thế nếu hắn tôi biết rằng tôi có thể nghe được suy nghĩ của hắn, mà hắn cũng có thể nghe thấy được suy nghĩ của tôi! Hắn sẽ không g.i.ế.c tôi để hiến tế cho trời đâu chứ?

Cũng may, thuật đọc tâm của tôi và hắn giống nhau, ở khoảng cách xa thì không thể nghe thấy.

Thế thì, tôi sẽ tránh những nơi có thể gặp hắn ta.

Chỉ cần tôi muốn trốn, khả năng trong một năm rưỡi, tôi và hắn ta cũng có thể không thể không gặp mặt nhau.

Hương Lan đi sau tôi, thở dài.

"Sao lúc này nương nương lại bị bệnh......”

"Đây đúng là có cơ hội tốt mà!"

"Nương nương, người có biết không? Cái vị trí kia, ngay cả Quý phi nương nương cũng chưa được ngồi đâu! Đây đúng là một ân sủng mà!"

"Ai, thôi không nói nữa, người cũng đừng đứng dậy, chăm chỉ nằm dưỡng bệnh đi, rồi đứng dậy sau!"

Lần “bệnh” này, tôi bệnh được nửa tháng.

Nửa tháng sau, tôi nghĩ hẳn là Tiêu Kỳ đã quên béng mất mình rồi.

Mà tôi cũng không thể nằm được nữa.

Vì thế, tôi lại nhàn nhã sống những ngày an nhàn cùng Hương Lan.

Tuy rằng ông trời có cho tôi cơ hội được xuyên không và có thêm thuật đọc tâm, nhưng tôi vẫn biết sức lực của bản thân mình đến đâu.

Kiếp trước tôi đã đọc rất nhiều tiểu thuyết cung đấu, và với năng lực này của bản thân, thì việc hằng ngày lên miếu cầu phúc để sống sót và ra khỏi cung với tư cách phi tần của tên cẩu Hoàng đế đó đã là một thắng lợi lớn nhất rồi!

Hôm nay, tôi đang ngồi cân nhắc xem nên lấy cái cớ nào để vắng mặt vào hôm sinh thần của Thái hậu vào tháng tới, thì Hương Lan hào hứng chạy đến:

"Nương nương, nương nương! Tiểu Cửu vừa tới mật báo cho chúng ta biết!"

"Sao."

"Người đoán xem hắn nói cái gì?"

"Hả?"

"Hắn nói hôm nay Hoàng thượng lật bảng hiệu của người!"

"Ồ."

!!!!!!

"Ngươi nói cái gì, lặp lại lần nữa xem???”

Tôi tuyệt vọng nằm trên giường.

Hương Lan: "Nương nương, nương nương, có phải người đang rất vui vẻ không?"

"Nương nương, cho dù chúng ta có hưng phấn đến đâu cũng phải tắm rửa, chỉnh trang sạch sẽ trước đã!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/qua-trinh-lam-phi-tan-cua-toi/2.html.]

"Nương nương, người may đứng dậy, nô tỳ sẽ phục vụ người tắm rửa."

Không.

Tôi sẽ không đi.

Tôi không muốn thị tẩm.

Tại sao lại muốn thị tẩm tôi?

Đến lúc đang thị tẩm, ai biết được tôi sẽ bị gì?

Chẳng lẽ, trong lúc đang thị tẩm còn bắt ép bản thân phải đi vuốt m.ô.n.g ngựa hắn ta sao?

Làm thế này sao được?

"Wow, sao lớn thế!"

"Hoàng thượng thật dũng mãnh!"

Mẹ ơi, mẹ ơi...... Bây giờ, ngay lập tức, ngay lập tức!

"Nương nương!"

Cuối cùng tôi vẫn bị Hương Lan kéo đi tắm, còn thay quần áo và trang điểm cho tôi rất phô trương.

"Nương nương, nương nương, nhìn kìa, ngực, eo của người, Hoàng thượng nhất định sẽ thích!"

Tôi dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn mình trong gương.

Không.

Không thể c.h.ế.t được.

Tiểu Nương vẫn phải dựa vào tôi.

***Tiểu Nương ở đây chỉ mẹ.

Chờ đi, kiểu gì cũng sẽ nghĩ được cách để thoát thân!

Lúc Tiêu Kỳ đến, hắn không đem theo đám binh lính đằng sau, chỉ mang theo người bên Nội thị.

Lúc vừa bước vào, hắn ta liếc nhìn tôi và nói: "Thô tục, thô tục."

Tôi:..................

Mới ra trận, đội hình không thể bị xáo trộn.

Tôi theo kế hoạch hành lễ, một bên thì hành lễ, còn trong lòng thì lớn tiếng gào thét:

"Ahhh!!! Thế mà Hoàng Thượng thực sự tới! May mắn bây giờ còn chưa đến nguyệt sự, đợi lát nữa nhất định phải làm, không cần biết bằng cách gì cũng phải làm!"

*nguyệt sự: chỉ kinh nguyệt

Nếu hắn ta biết nguyệt sự của tôi sắp đến, chắc chắn anh ta sẽ không chạm vào tôi.

Quả nhiên, Tiêu Kỳ liếc mắt nhìn tôi thật sâu.

"Tô Tiệp Dư đứng dậy đi."

Hắn thong dong bước lên ngồi xuống bàn sách.

Tôi sốt ruột đi qua: "Hoàng thượng, để thiếp hầu hạ người nghỉ ngơi."

"Không vội."

Hắn ta thản nhiên cầm cuốn sách trên bàn lên: "Tô Tiệp Dư, bình thường nàng hay đọc sách gì?"

Tôi đang định trả lời thì nghe thấy tiếng lòng của hắn ta: "Chỉ sợ những chữ này được viết bằng cái móng chó kia."

Tôi:..................

Chờ chút!

"Dạ bẩm Bệ hạ, thiếp chưa từng nghiêm túc đọc sách gì cả. Chỉ khi ca ca đọc sách, thiếp thường đứng góc tường nghe lén, cũng đọc nhẩm theo, nhưng thần thiếp không biết đấy là cuốn sách gì.”

Triều đại này nữ nhân phải vô dụng mới được chú ý, nhưng tôi cũng không thể nói những cuốn sách kia đều là tôi đọc được được.

Kết quả là, tôi nghe thấy Tiêu Kỳ oán thán: "Đầu óc không tốt, nhưng nói dối cũng rất nhanh."

Tôi:....................................

Bộ não trống rỗng và trống rỗng

Tiêu Kỳ chậm rãi gấp cuốn sách lại:

"Gần đây Tô Tiệp Dư có được tiếp xúc với cái gì đặc biệt gì? Hay là ăn phải thứ gì đó lạ không?"

"Dạ bẩm Hoàng thượng, thần thiếp vẫn ở trong điện Diêu Quang, đồ ăn cũng được ngự thiện phòng đưa tới."

"Người lạ thì sao?"

Tôi thở hổn hển và quỳ xuống:

"Hoàng thượng! Thần thiếp tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của mình, nếu không có chuyện gì quan trọng sẽ không bao giờ bước nửa bước ra khỏi điện Diêu Quang, chứ đừng nói đến việc gặp người nào."

Tiêu Kỳ dựa vào bàn, nhìn chằm chằm vào mắt tôi, trong lòng cũng không có âm thanh gì.

Sau một lúc lâu mới nói: "Đứng dậy đi."

Sau đó hắn nói: "Thấy sắc mặt nàng không tốt, ngày khác ta lại đến."

Qua rồi!

Tôi cố kìm lại sự phấn khích, cố gắng suy nghĩ trái với lương tâm của mình:

"A, là ta nói sai gì hay sao, hay là ta làm lộ ra sơ hở gì rồi, tại sao Hoàng thượng lại hỏi ta những câu hỏi này, vì cái gì mà để cho cung nhân trong cung đến loan tin là lật thẻ bài của mình, rồi gì lại rời đi, thế này thì cái mặt của mình biết chui vào đâu......”

Một bên cố gắng bịa ra mấy cái suy nghĩ điên dồ, một bên làm ra vẻ miễn cưỡng tiễn Tiêu Kỳ ra ngoài.

Thấy hắn sắp đi tới cửa đại điện, váy mới trên người quá dài, bước từng bước mãi không ra khỏi ngưỡng cửa.

Do đó, làm người thì không nên quá đắc thắng, rất dễ gặp vấn đề.

Vấn đề của tôi đã xảy đến trong giây phút này.

Bình luận

3 bình luận

  • Truyện cute hột me lắm nha . Cảm ơn nhà dịch

    TA LÀ LINH ✌🏻 2 tuần trước · Trả lời

    • Đọc truyện chữa lành lắm, cảm ơn tác giả ạ🥰

      Doãn Ca 2 tuần trước · Trả lời

      • mặc dù edit hơi loạn nhưng mà truyện cute lắm nha, đọc giải trí ó

        wen 2 tuần trước · Trả lời

        Loading...