Chạm để tắt
Chạm để tắt

QUẢ BÁO CỦA TRÀ XANH - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-08-06 22:19:50
Lượt xem: 687

9

 

Có lẽ là cơn thẹn quá hóa giận đã tiếp thêm dũng khí cho họ, bước chân bỏ chạy càng vội vã hơn.

 

Nghĩ một lúc, tôi thu dọn toàn bộ đồ có giá trị, đóng gói chuẩn bị mang đi.

 

Dù sao cũng không muốn ở lại nhà nữa, cùng lắm thì mua căn nhà khác.

 

Ra khỏi nhà, vừa vặn gặp Tống Hàm Hi tan học về.

 

Không trách cô ta đi chậm như vậy, hóa ra là để thêm phần tình cảm với Lâm Mặc bên cạnh.

 

Hai người thấy tôi, đều thay đổi sắc mặt, tay đang nắm chặt bỗng thả lỏng, môi vừa chạm nhau cũng bắt đầu run rẩy, bầu không khí ngập tràn sự ngượng ngùng.

 

Tôi nhếch mép cười: “Xin lỗi nhé, ảnh hưởng đến hai người rồi.

 

“Mùa xuân chưa đến mà, làm tôi ngại quá.”

 

Lâm Mặc tức giận lườm tôi một cái, bỏ đi.

 

Không còn khán giả, Tống Hàm Hi cũng không diễn nữa.

 

Cô ta liếc nhìn chiếc vali trong tay tôi, lập tức giận dữ.

 

“Cậu mang theo cái gì từ nhà đi thế? Cậu dựa vào đâu mà mang đồ đi!”

 

Tôi thấy buồn cười.

 

“Sao, đầu óc của cô cũng bị tôi mang đi rồi à? Tôi mang theo gì thì có liên quan gì đến cô?”

 

“Trong nhà cái gì mà không phải dùng tiền của tôi mua?”

 

Từ khi tôi làm giàu, bố mẹ chỉ tìm một công việc để treo danh, mỗi tháng nhận hai ba ngàn đồng lương cơ bản.

 

Số tiền đó, tự nuôi sống bản thân họ còn không đủ.

 

Nhưng Tống Hàm Hi từ đầu đã đi nhầm đường.

 

Cô ta kiên quyết tin rằng, tiền trong nhà đều là của bố mẹ tôi.

 

“Cậu đang giả bộ gì thế? Cậu làm sao có nhiều tiền như vậy được?”

 

“Tôi biết rồi, chắc chắn cậu thấy cán cân của bác trai bác gái nghiêng về phía tôi nên lo lắng đúng không?”

 

“Ha ha, tôi nhất định sẽ hoàn toàn giành lấy tình yêu của họ, đá cậu ra khỏi nhà!”

 

Tôi mím môi: “Chỉ có họ ngu ngốc mới tin cô đáng thương.”

 

“Loại người đẩy bố mẹ ruột mình vào hỏa trường như cô, tôi chỉ nhìn một cái đã thấy bẩn.”

 

Cô ta kinh hãi trong giây lát: “Cậu, cậu làm sao biết được!”

 

Ngay sau đó, cô ta đảo mắt một vòng, nhìn quanh không thấy ai, lại đắc ý.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/qua-bao-cua-tra-xanh/chuong-7.html.]

“Thì sao nào? Tôi chẳng phải đã sống sót thành công sao? Họ đáng chết, sự tồn tại của họ vốn dĩ là để tôi sống.”

 

“Hơn nữa, tôi sẽ cướp hết mọi thứ của cậu, đến lúc đó, tôi muốn cậu phải như một con ch.ó mà cầu xin tôi!”

 

Tôi phẩy tay, quay người bỏ đi, chỉ để lại hai chữ.

 

“Đồ ngốc.”

 

10

 

Sau đó chuẩn bị thi, tôi mua một căn chung cư nhỏ mới trang bị nội thất.

 

Trong thời gian đó, bố mẹ thường xuyên gọi điện đòi tiền, tôi đều không để ý đến.

 

Trước kỳ thi đại học, trường cho chúng tôi nghỉ hai ngày để về chuẩn bị.

 

Trình Doanh Doanh và các bạn khác vây quanh bàn tôi, vui vẻ bàn luận xem sau kỳ thi đại học sẽ đi đâu chơi.

 

"Tất nhiên là Giang Thành rồi! Dù tháng này nóng, nhưng ở đó có thể ngắm biển, thả mình trong gió biển thì thật tuyệt!”

 

"Hơn nữa, vé máy bay đang có đợt giảm giá, có thể tiết kiệm được khá nhiều tiền."

 

Tôi cố ý nói to để chắc rằng Tống Hàm Hi có thể nghe thấy.

 

Quả nhiên, cô ta quen thói hay mơ mộng viển vông, lại ấm ức than thở: "Chị thật hạnh phúc quá, không giống em, hè chỉ biết đi làm thêm.”

 

"Em chưa bao giờ đến những nơi đẹp như thế..."

 

Điều khiến tôi ngạc nhiên là, lần này Lâm Mặc không đến làm phiền tôi nữa, anh ta chỉ cắn răng, bỏ lại những lời hùng hồn.

 

"Đừng buồn, có thời gian anh sẽ dẫn em đi!"

 

Tôi thật sự thấy vui mừng.

 

Đến tận hôm nay, Lâm Mặc cuối cùng cũng hiểu ra rằng, muốn "bảo vệ" người phụ nữ mình yêu thì phải dựa vào đôi tay chăm chỉ của chính mình!

 

Ánh mắt Tống Hàm Hi lấp lánh: "Anh không chỉ hứa tổ chức sinh nhật cho em, còn định đưa em đi biển chơi, A Mặc, anh thật tốt quá..."

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Lâm Mặc suy nghĩ một lúc, có lẽ nhận ra khả năng tài chính của mình, nên liền nản lòng.

 

Tống Hàm Hi sợ mình lỡ lời, vội vàng nói: "A Mặc, anh sẽ không thất hứa với em chứ?"

 

Lâm Mặc cứng đầu đáp: "Anh sẽ tìm cách."

 

Tôi đứng dậy, vươn vai.

 

"Doanh Doanh, dọn đồ rồi đi thôi, sau này có lẽ sẽ không quay lại lớp học nữa.”

 

"Nhớ kiểm tra đồ đạc kỹ nhé, nghe nói mấy ngày này camera giám sát đều tắt, đừng để quên gì, rồi không tìm lại được."

 

Mọi người kiểm tra đồ đạc, rồi ra ngoài hết.

 

Tôi đứng dậy, cố ý bỏ quên ví tiền của mình, bên trong ngoài tiền lẻ, chỉ có một thẻ ngân hàng tôi lấy lại từ Lâm Mặc, mật khẩu cũng chưa đổi.

 

 

Loading...