Chạm để tắt
Chạm để tắt

QUẢ BÁO CỦA TRÀ XANH - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-08-06 22:18:28
Lượt xem: 754

Tôi lạnh lùng đáp lại:

 

“Vậy thì đừng học nữa, nếu muốn dùng cặp sách và đồ dùng học tập tốt, hãy mau nghỉ học đi làm, biết đâu kiếm được nhiều tiền, có thể xây sân trường lớn cho trường cũ của cô.

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

“Nhỏ tuổi như vậy mà chí khí cao, sao lại dựa vào nhà tôi, tiêu tiền của nhà tôi để học hành và mua đồ dùng học tập?”

 

Các bạn học đồng loạt quay đầu nhìn tôi, có vài người muốn nói nhưng lại thôi.

 

Tống Hàm Hi lại khóc thút thít.

 

“Được rồi, tôi không nói nữa, trong tai chị, tôi nói gì cũng sai.”

 

Tôi cười.

 

“Biết là tốt, sau này an tâm mà làm người câm.”

 

Cô ta khóc đến mức tưởng như sắp ngất đi.

 

Lâm Mặc mặt mày u ám bước đến trước mặt tôi.

 

“An Kiều Kiều, em quá đáng quá rồi! Sao trước đây anh không nhìn ra em là người như vậy!”

 

“Cô ấy đáng thương thế này, em không thể để lại chút đức cho miệng mình sao!”

 

Tôi đứng dậy, lạnh lùng nhìn anh ta.

 

“Cô ta là mẹ anh hay chị anh? Cô ta tự chuốc lấy sự khinh miệt, anh cũng thấy ngứa ngáy sao?”

 

“Nếu anh xót cô ta như vậy, thì hãy mau khóa lại, đừng thả cả hai ra làm phiền người khác, cảm ơn anh!”

 

Không biết cái đầu lợn của Lâm Mặc đang nghĩ gì, bỗng anh ta cười mỉm.

 

“Anh biết mà, Kiều Kiều, chắc chắn em đang ghen đúng không? Anh với cô ấy mới gặp lần thứ hai, bọn anh không có gì đâu, em đừng hiểu lầm!”

 

“Đừng vì anh mà nhắm vào cô ấy như vậy, thế này anh sẽ thấy lương tâm cắn rứt.”

 

Lần này, đến lượt tôi kinh ngạc.

 

Tôi biết Lâm Mặc cặn bã, nhưng không biết anh ta tự tin đến vậy.

 

Có lẽ anh ta vốn luôn là người như vậy, chỉ là kiếp trước tôi mù quáng tự động tô vẽ cho anh ta.

 

“Lâm Mặc, xin anh, mua cái gương soi kỹ lại mình đi, vì anh mà nhắm vào cô ta? Buồn cười quá.”

 

“Cô ta một mình cũng không đủ trình để tôi phải nhắm vào.”

 

“Nếu anh thật sự thấy cắn rứt, thì hãy mau quỳ xuống hai cái, không thì nhường bài vị tổ tiên, về nhà đốt ít nhang cho cô ta thờ phụng.”

 

Lâm Mặc tức giận nắm chặt tay, tôi vẫy tay bảo anh ta tránh ra.

 

“Làm ơn tránh đường, sắp vào lớp rồi, anh chắn tầm nhìn của tôi đến bảng đen.”

 

7

 

Tôi không còn nể mặt ai nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/qua-bao-cua-tra-xanh/chuong-5.html.]

 

Tống Hàm Hi cũng yên phận vài ngày.

 

Đến ngày sinh nhật tôi, đã đặt một nhà hàng, các bạn lần lượt đến chúc mừng sinh nhật tôi.

 

Trình Doanh Doanh dẫn theo hơn chục bạn học, lần lượt mang ra quà sinh nhật.

 

Tôi lần lượt nhận, cảm ơn và tặng quà lại.

 

Một lát sau, bố mẹ cũng đến, theo sau là Tống Hàm Hi.

 

Lâm Mặc và vài người bạn khác đứng cạnh cô ta, nhìn tôi lạnh lùng.

 

Cô ta tay không chạy tới, khuôn mặt nở nụ cười ngây thơ.

 

“Chị à, xin lỗi nhé, em không có tiền, nên không mang quà đến cho chị.”

 

“Chúc chị sinh nhật vui vẻ, tiền đồ rộng mở.”

 

Tôi không mời cô ta, nhưng không thể không mời bố mẹ.

 

Tôi thờ ơ: “Ồ, cảm ơn.”

 

Lời chúc này mấy phần thật lòng, tôi chỉ có thể cho không điểm.

 

Trái tim mong manh của cô ta vỡ nát, ấm ức nói: “Chị à, chị có phải chê em nghèo, không mang quà cho chị không?”

 

Tôi không kiên nhẫn đáp.

 

“Cô trông không thông minh lắm, nhưng nghĩ được nhiều thế nhỉ? Tôi mới nói ba chữ, cô đã dán cho tôi cả chuỗi nhãn dài như vậy?”

 

Trình Doanh Doanh có vẻ cũng bị những màn biểu diễn của cô ta làm cho buồn nôn, không nhịn được mở miệng:

 

“Từ đầu đến cuối Kiều Kiều không hề nhắc đến quà, cô làm trò cho ai xem vậy? Hơn nữa, cô không có tiền cũng được, dù sao làm cái thiệp cũng tốt, cô chẳng chuẩn bị gì, chỉ mang cái đầu đến, không biết cả phép lịch sự cơ bản, cô muốn ai xót thương cho mình?”

Tống Hàm Hi cắn môi, nước mắt vừa muốn rơi, Lâm Mặc đứng ra.

 

Có lẽ là cơn bệnh anh hùng bùng phát đặc trưng ở tuổi này, anh ta tưởng mình là anh hùng cứu thế, ánh mắt kiên định, dáng người còn thẳng lên vài phần.

 

“Mọi người đông thế muốn bắt nạt Hàm Hi à?”

 

Tôi chậc chậc hai tiếng: “Tôi không mời cô ta, cô ta tự tìm đến đây tìm mắng, anh cũng thế.”

 

“Thưa ngài hiệp sĩ, làm ơn đưa công chúa của anh rời khỏi đây.”

 

Bố mẹ nhíu chặt lông mày.

 

“Kiều Kiều, sao con đột nhiên trở nên như thế này? Đã nói rồi, Hàm Hi không dễ dàng, con nhường nhịn em ấy có sao đâu?”

 

Tôi chỉ vào cửa ra vào.

 

“Ra ngoài, các người từ từ thương cô ta.”

 

 

 

 

 

Loading...