Chạm để tắt
Chạm để tắt

Phượng hoàng niết bàn - Chương 44

Cập nhật lúc: 2024-07-17 00:34:39
Lượt xem: 52

Tôi vội vàng thuyết phục.

“Anh Hiểu Văn, không thi đậu đại học cũng không phải là hết cách. Em quen người ở nhà máy phân bón, có thể giới thiệu…”

“Tao không cần sự bố thí của mày!” Hiểu Văn gầm lên với tôi.

“Tao cũng không cần những cuốn sách, mấy cái bánh mà mày mua từ thành phố cho tao. Tao cũng không muốn nghe những chuyện xấu xa của mày ở thành phố!”

Hiểu Văn càng nói càng kích động, n.g.ự.c phập phồng thở hổn hển.

Trước đây khi tôi và Hiểu Văn uống rượu tán gẫu, tôi đã kể rất nhiều chuyện vui ở thành phố. Lúc đó anh ta cứ cúi đầu lắng nghe, tôi cứ tưởng anh ta thích thú. Bây giờ mới biết, anh ta đang kìm nén cơn giận.

Cơn giận của sự ghen tị.

Những thứ tôi mang đến cho anh ta, những điều tôi nói, đều kích thích anh ta hết lần này đến lần khác.

Hiểu Văn tiếp tục gầm lên với tôi:

“Tao kém gì mày? Tại sao mày đậu đại học mà tao lại không?”

Tôi thấy anh ta kích động, vội vàng giơ hai tay lên, nhưng không biết làm sao để an ủi anh ta.

Hiểu Văn nói:

“Hôm nay tao không lấy mạng mày, chỉ để mày trả lại phúc khí trong mộ tổ tiên cho tao, nằm xuống!”

“Hiểu Văn, đừng tin cái này, con người vẫn phải tự lực cánh sinh…”

Đoàng!

Hiểu Văn tức giận b.ắ.n một phát vào tấm bia đá của tổ tiên, rồi lại chĩa họng s.ú.n.g vào tôi:

“Ông đây không cố gắng bằng mày sao? Ông đây không thông minh bằng mày sao? Thứ ông đây thiếu chính là may mắn! Cút vào nằm xuống!”

Tôi đành chậm rãi lùi lại.

Một chấm đỏ nhấp nháy trong bóng tối bên cạnh, một bóng người bước ra, miệng ngậm điếu thuốc.

Là Lý Lão Tứ.

Hiểu Văn và ông ba Kim đều nhìn nghi ngờ gã.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/phuong-hoang-niet-ban/chuong-44.html.]

Lý Lão Tứ rít một hơi thuốc, nhìn bùa chú vàng óng trên người tôi từ trên xuống dưới và cỗ quan tài trong vòng mộ, cười nói.

“Phượng hoàng âm trở về tổ? Không ngờ trong Kim Điêu Truân của các người còn có người biết cái này.”

“Lý Lão Tứ, chuyện này không liên quan gì đến anh.” Ông ba Kim nói.

Lý Lão Tứ liếc nhìn bầu trời, mặt trăng bị che khuất đã lộ ra một tia sáng nhỏ, nói với Hiểu Văn:

“Đã hết giờ, số cậu không có cái mệnh này, thôi bỏ đi.”

Hiểu Văn đột nhiên tức giận chĩa s.ú.n.g vào Lý Lão Tứ.

“Này…” Tôi vừa định nhắc Lý Lão Tứ thì Hiểu Văn đã nổ súng.

Cạch…

Sau khi bóp cò, s.ú.n.g không nổ.

Không chỉ tôi và Hiểu Văn mà ông ba Kim và chú Hữu Khánh cũng c.h.ế.t lặng.

Khẩu s.ú.n.g trong tay Hiểu Văn là một khẩu s.ú.n.g lục ba phát. Sau khi b.ắ.n hai phát, anh ta đã vội vàng b.ắ.n phát thứ ba vào Lý Lão Tứ.

Cạch…

Vẫn không có tiếng động.

Trong lúc anh ta đang sững sờ, tôi đã lao tới.

Hiểu Văn giơ báng s.ú.n.g định đập vào tôi, tôi bay người nhảy lên, đá một phát vào đầu anh ta. Hiểu Văn bị trúng một đòn mạnh, ngã xuống đất bất động.

Tôi bước tới giật lấy khẩu s.ú.n.g trong tay anh ta, nói:

“Anh Hiểu Văn, ngày thường luyện quyền em không đánh lại anh vì biết anh là người hiếu thắng nên em nhường anh.”

Hiểu Văn cuộn tròn người lại, mặt úp xuống đất, khóc thút thít.

Đào Hố Không Lấp team

“Tao không muốn làm ruộng nữa, tao muốn vào thành phố…”

Tôi không nỡ nói thêm gì nữa, để ba ông cháu bọn họ lấp mộ của cụ cố, coi như đêm nay không có chuyện gì xảy ra.

 

Loading...