Chạm để tắt
Chạm để tắt

Phượng hoàng niết bàn - Chương 3-4

Cập nhật lúc: 2024-07-16 23:42:16
Lượt xem: 78

Vào kỳ nghỉ hè năm nhất đại học năm 1978, tôi từ bên ngoài trở về nhà.

Để tiết kiệm tiền, tôi không qua đêm ở huyện mà đi bộ về thôn.

Lúc sắp đến thôn đã gần nửa đêm.

Sương mù dày đặc, mưa phùn bắt đầu rơi.

Không giống như bây giờ, lúc đó không có đèn đường, đường trơn trượt, tôi lại không có đèn pin, chỉ đành che ô đi trong sương mù.

Từ xa đã nhìn thấy cây hoè lớn ở lối vào thôn.

Khi đến gần cây hoè, có những thứ màu trắng rơi xuống từ sương mù, giống như tuyết.

Tôi đưa tay ra đón lấy thì mới phát hiện đó là tiền giấy.

Trong lòng tôi thầm than xui xẻo, vội vàng vứt nó đi.

Đúng lúc này, tôi nghe thấy một âm thanh rất nhẹ phía trước.

Cộc cộc cộc cộc...

Một vật màu trắng chạy về phía tôi.

Khi đến gần, tôi mới thấy đó là một con gà trống lớn màu trắng.

Nhưng con gà trống không có đầu.

Ở nông thôn, đôi khi khi g.i.ế.c gà sẽ có thể thấy những con gà không đầu chạy khắp sân, nhưng thường thì mới chạy được mấy bước đã chết.

Con gà này rất có tinh thần, mặc dù không có đầu song cổ vẫn thẳng, m.á.u gà nhỏ giọt trên mặt đất, tạo thành một vệt dài phía sau.

Con gà không đầu chạy đến trước mặt tôi. Dường như cảm nhận được có thứ gì đó chặn đường, nó dừng lại, đi vòng quanh tôi rồi lại chạy.

Đang lúc bối rối, trong sương mù có một vật dài xuất hiện, lắc lư như một con sứa lớn màu trắng.

Sau đó, hai nhóm người bước ra.

Vật thể lắc lư phía trước là một lá cờ chiêu hồn cao, mặc dù là nửa đêm, nhưng giấy trắng mực đen vẫn có thể loáng thoáng nhìn thấy, trên đó viết:

Đường đến Tây Thiên.

Dưới lá cờ chiêu hồn, có người cầm nhà giấy, xe giấy, bước đi chậm rãi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/phuong-hoang-niet-ban/chuong-3-4.html.]

Những người phía sau dường như còn cầm kèn, trống, có vẻ như đang gõ, nhưng lại không có âm thanh.

Sau đó, tám người khiêng một chiếc quan tài từ từ đi tới. Phía sau quan tài có hai người khiêng một chiếc kiệu hoa nhỏ bằng giấy, run rẩy bước đi.

Đào Hố Không Lấp team

Tôi gặp phải một đám tang.

Đám tang trong thôn thường được tổ chức vào lúc bình minh trước khi mặt trời mọc.

Đám tang được tổ chức vào nửa đêm là dành cho những người c.h.ế.t bất đắc kỳ tử.

Lúc này đang là nửa đêm.

Đám tang diễn ra trong im lặng, phía trước không có ai đốt pháo, chiêng trống cũng không phát ra âm thanh.

Trong sương mù dày đặc, ai nấy đều cúi đầu.

Đầu rất thấp, gần như chạm vào ngực.

Không thể nhìn rõ mặt.

Tư thế kỳ lạ.

Có quy tắc khi gặp đám tang trên đường, sau khi nhìn lần đầu tiên thì đừng nhìn lần thứ hai.

Bạn và tôi không có duyên, cũng không cùng đường.

Tôi nép vào lề đường, dùng ô che mình và vội vã bỏ đi.

Khi đi ngang qua đội ngũ đưa tang, tôi cảm nhận được một luồng khí lạnh truyền đến từ đó.

Mặc dù là đêm hè, tôi vẫn cảm thấy lạnh lẽo.

Tôi cúi đầu, nín thở bước tiếp.

"Này…"

Một người phụ nữ gọi bên tai tôi.

Giọng nói dễ nghe.

Đầu óc tôi trống rỗng, đến khi phản ứng kịp thì tôi đã quay đầu lại.

… Xoẹt!

Đội ngũ đưa tang đột nhiên đứng lại tại chỗ, không nhúc nhích.

Loading...