Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHƯỢNG HOÀNG NIẾT BÀN - Phần 6

Cập nhật lúc: 2024-08-13 21:36:05
Lượt xem: 2,631

Ta hộc m.á.u và ngã xuống đất.

 

Chung quanh vang lên sóng triều phẫn nộ:

 

“Phượng hậu lại tự mình ra tay, thật quá đáng đi?”

 

"Thật không công bằng, vi phạm rồi!"

 

"Không ai quản sao, nếu Thượng Thần đều hỗ trợ kết thúc, chúng ta còn làm sao tỉ thí?"

 

Lần này không chỉ có sư đệ sư muội của ta bất bình vì ta.

 

Phượng Hậu rống giận:

 

"Liên quan gì đến các ngươi, nha đầu xấu xa này lại muốn g.i.ế.c muội muội ruột của nó, ta thân là mẹ nó, giáo huấn nó một chút cũng là lẽ tự nhiên mà thôi!"

 

Ồ...... Lúc này, bà lại thừa nhận là mẹ ta.

 

Dù thừa nhận nhưng điều đó không ngăn được bà ghét ta.

 

"Sớm biết như vậy thì lúc trước ta đã g.i.ế.c ngươi, đồ không có tâm can, ngươi đã trộm học Ngự Kiếm Thần Thuật của Phượng tộc từ nơi nào?"

 

“Ngươi cũng xứng triệu hoán Phượng Linh Kiếm? Quả thực là khinh nhờn tổ tông!”

 

Bà gọi người tới, bảo bọn họ dùng Thiên Trì Thủy rửa sạch Phượng Linh Kiếm rồi trả lại cho bà.

 

"Kiếm đã bị nó làm bẩn rồi, đến lúc đó A Uẩn lại dùng, sợ là nhiễm bệnh!"

 

Nói xong, bà ôm con gái bảo bối của bà bay đi.

 

Ánh mắt cả hội trường dừng ở trên người ta, có đồng tình thương hại, cũng có khinh thường trào phúng.

 

“Huhu...... Phượng hậu này thật xấu, sao bà ta lại đối xử với đại sư tỷ nhà chúng ta như vậy?”

 

"Rõ ràng sư tỷ cũng là nữ nhi của bà mà!"

 

Tiểu sư muội khóc đến thương tâm, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.

 

Ta chỉ chậm rãi đứng dậy, nuốt m.á.u trong miệng, hỏi Tài Quyết Giả đứng bên sân:

 

"Ta thắng chưa?"

 

Hắn bối rối một chút, mới gật đầu thật mạnh.

 

Ta cười cảm ơn hắn, giải trừ kết giới.

 

Sư muội xông tới, ôm ta gào khóc, ôi...... nước mắt nước mũi của tiểu nha đầu này đều bôi lên người ta rồi.

 

Ta cố gắng đẩy nàng ra, nàng khóc đến thở không ra hơi:

 

"Sư tỷ, Phượng hậu kia không cần tỷ, ta cần, ta về nhà liền nói với mẹ ta, để bà nhận tỷ làm nữ nhi, về sau tỷ chính là tỷ tỷ ruột của ta!"

 

Nhị sư đệ xách cổ nàng, kéo nàng ra:

 

"Ngươi nghĩ hay lắm, muốn nhận tỷ tỷ, đó cũng là ta nhận trước!"

 

Nói xong, liền như một con đại cẩu vẫy đuôi, cười cười với ta:

 

"Sư tỷ, nhà của ta rất có tiền, tỷ chọn ta đi!"

 

“Hơ, nhị sư huynh, huynh thật gian trá......”

 

Tiểu sư muội không vui, tức giận giậm chân.

 

Những người khác cười thành một đoàn.

 

Ta cũng nhịn không được cười theo, cười đến khóe mắt chua xót.

 

Trên đời này cũng không thiếu người yêu ta, ta có cái gì phải khổ sở chứ?

 

7.

 

Tỉ thí tiên môn, ta đã đứng đầu với kết quả ấn tượng.

 

Đại trưởng lão Thái Ất Tiên tôn thân của Côn Luân thần cung tự đến phát thưởng cho ta.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/phuong-hoang-niet-ban-eguz/phan-6.html.]

Còn ném một cành ô liu về phía ta:

 

"Tiểu tiên hữu, có muốn cân nhắc bái nhập môn hạ Côn Lôn thần cung không?"

 

“Lấy thiên tư của ngươi, đợi một thời gian, tất thành đại khí.”

 

Ta khẽ mỉm cười, tiếp nhận phần thưởng ông đưa tới, dưới ánh mắt cực kỳ hâm mộ của mọi người, khéo léo cự tuyệt ông.

 

“Cảm ơn ý tốt của ngài, nhưng ta đã bái sư rồi!”

 

Sư phụ ta lúc ấy ở ngay bên cạnh, bối rối đến mức hét lên:

 

"Đây chính là Thái Ất tiên tôn, ngươi ngươi ngươi ngươi... như thế nào lãng phí cơ hội tốt!"

 

Thái Ất tiên tôn ngược lại không có tức giận, vuốt râu nói:

 

"Được được được, tiểu tiên hữu trung can nghĩa đảm, không quên gốc gác."

 

“Nếu là ngày khác tiểu hữu gặp phải phiền toái, có thể tới tìm bản tôn!"

 

Ông cười, sải bước rời đi.

 

Sư phụ nói ta ngốc, nhưng ta vẫn nhìn thấy khi ông quay lưng đi, ông cười đến trên mặt đều nhiều hơn vài nếp nhăn.

 

Các sư đệ sư muội rất vui mừng, bọn họ luyến tiếc ta rời đi.

 

Kỳ thật ta cũng luyến tiếc rời khỏi Bồng Lai Tiên Đảo.

 

Ta đã sớm coi nơi này là nhà của ta và bà bà.

 

Nghĩ đến bà bà, ta nhớ nhà như tên bắn.

 

Trong phần thưởng của quán quân lần này có một quả Trường Sinh Đan.

 

Ta muốn mang nó tặng cho bà bà, giúp bà sống qua đại kiếp nạn thiên nhân ngũ suy.

 

Như vậy bà bà có thể luôn ở bên ta.

 

Nhưng khi ta về nhà, bà bà lại không thấy đâu.

 

Trên bàn chỉ có mấy hàng chữ, bảo ta quay về Phượng Minh Sơn tìm nàng.

 

Trong lòng ta có dự cảm xấu, lập tức chạy tới Phượng Minh sơn.

 

8.

 

Mấy trăm năm không trở về, nơi này so với trước đây càng lộ vẻ xa hoa.

 

Lại thêm mấy tòa cung điện, trong đó xinh đẹp nhất tòa kia, chính là Kim Cung của Lan Uẩn.

 

Đúng là giống như lời đồn, xanh vàng rực rỡ, tráng lệ chói mắt.

 

Xa xa nhìn, liền khiến người ta nhịn không được nghĩ:

 

“Người có thể ở trong tòa cung điện này, sẽ có bao nhiêu hạnh phúc?”

 

Ta đã đợi rất lâu và cuối cùng cũng nhìn thấy Phượng Đế Phượng Hậu.

 

Phượng Hậu vẻ mặt không vui:

 

"Thật sự là không có giáo dưỡng, nhìn thấy cha mẹ, không biết hành lễ vấn an, chỉ lo quan tâm một lão bộc!"

 

Phượng Đế vội trấn an bà:

 

"Quên đi, những năm này nó với Cẩm Kê bà bà nương tựa lẫn nhau, luôn luôn có cảm tình."

 

Phượng Hậu hừ lạnh một tiếng, xoay người đi, không nhìn ta.

 

Phượng Đế hắng giọng một cái, mới mở miệng nói:

 

"Tây Tây, muội muội con đã xảy ra chuyện, sau khi bại bởi con, con bé bị tâm ma vây khốn, kinh mạch nghịch chuyển, linh căn bị hao tổn."

 

"Cha hy vọng con có thể nhớ tình tỷ muội, chia một nửa linh căn của con cho con bé."

 

Ta nhất thời sửng sốt, hỏi:

 

"Chia linh căn cho nàng?”

Loading...