Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHƯỢNG HOÀNG KẾ - Chương 31: Nỗi lòng chất chứa, lời hứa trăm năm.

Cập nhật lúc: 2024-10-13 16:37:59
Lượt xem: 29

"Vậy thì phụ thân thiếp có thể vào cung cướp ngục, cũng là một phần trong kế hoạch của hai người sao?"

 

Đây là điều duy nhất ta vẫn chưa hiểu rõ, lão đầu chưa bao giờ có ý định tạo phản, những người ông ấy bồi dưỡng nhiều nhất cũng chỉ âm thầm bảo vệ ta, muốn tránh né ngự tiền thị vệ vào cung là vô cùng khó khăn.

 

Tiêu Dịch Diễn khó xử nhìn ta, nói: "Ta thuyết phục không được Thừa tướng, ông ấy nhất quyết phải làm như vậy, ta không còn cách nào khác."

 

Ta cúi đầu, gật đầu, im lặng không nói.

 

Ý của lão đầu, ta hiểu.

 

Sớm muộn gì ông ấy cũng sẽ rời xa ta, ta là nữ nhi duy nhất của ông ấy, một khi đôi cánh của ông ấy bị gãy, người bị đè bẹp chính là ta.

 

Vì vậy, ông ấy chủ động bẻ gãy đôi cánh của mình.

 

Chỉ có như vậy, ta mới có thể mọc ra đôi cánh của riêng mình.

 

Nhưng mà, ta vẫn bất mãn, giọng điệu oán trách: "Thiếp cứ tưởng mình đã trưởng thành rồi, có thể tự bảo vệ mình rồi."

 

Tiêu Dịch Diễn mỉm cười, an ủi ta: "Nàng rất thông minh, Vô Ưu. Đây cũng là lý do Thừa tướng bảo ta giấu kín mọi chuyện.”

 

“Ông ấy hy vọng nàng sa lầy trong vũng bùn này, sau đó tự mình bò ra. Nàng làm rất tốt, thật sự rất tốt."

Tiểu Bạch của Khôi Mao

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/phuong-hoang-ke/chuong-31-noi-long-chat-chua-loi-hua-tram-nam.html.]

 

Ta thừa nhận ta bị những lời này an ủi, nhưng ta vẫn còn thắc mắc: "Vậy tại sao bây giờ lại nói cho thiếp biết?"

 

Hiểu được ý của lão đầu, ta lại không hiểu tại sao Tiêu Dịch Diễn lại muốn nói cho ta biết toàn bộ sự thật.

 

Tiêu Dịch Diễn đột nhiên nắm lấy tay ta, bao bọc trong bàn tay to lớn của hắn, ấm áp mềm mại.

 

Hắn nói: "Vô Ưu, ta không hy vọng, cuối cùng chúng ta sẽ trở nên thiếu tin tưởng, nghi ngờ lẫn nhau.”

 

“Nàng là người sẽ cùng ta sống cả đời."

 

Hắn cũng nhìn thấy kết cục cuối cùng của Hoàng Thượng và lão đầu, bọn họ từng là bạn tốt nhất, cuối cùng lại trở thành kẻ thù không đội trời chung.

 

Ta nhìn đôi mắt sáng ngời của hắn, bên trong không còn là vực sâu không chút cảm xúc nữa, mà là ánh sáng ta không hiểu được đang lưu chuyển.

 

Ta hoảng loạn né tránh ánh mắt hắn.

 

"Tiêu Dịch Diễn..."

 

"Sao vậy?"

 

Cuối cùng, ta lắc đầu: "Không có gì."

Loading...