PHÚC TINH - Chương 7 + 8

Cập nhật lúc: 2024-07-07 16:19:39
Lượt xem: 2,211

7

Cô Thúy đưa tôi đi.

Cô cõng tôi, từng bước từng bước đi về khu phố cổ, khoảng cách tám cây số.

Tôi nằm trên lưng cô, hứng gió mùa hè, không biết khi nào thì ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh dậy, chồng cô Thúy đã đi làm về.

Cô Thúy bế tôi ra, cười gượng giải thích: "Chồng à, Yên Yên sau này sẽ ở nhà mình nhé?"

Chú ngạc nhiên, cơ thể mệt mỏi càng thêm cong.

Chú hỏi vì sao.

Cô Thúy liền giải thích một hồi.

Chú tức giận, vài lần định mắng nhưng lại nhịn, cuối cùng thở dài, dùng tay bẩn bóp má tôi: "Thôi được rồi, con xui xẻo, chú còn xui hơn, đều là kẻ xui xẻo, ở lại đi."

Hé lô các bác, là Xoăn đây ^^ Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn trên MonkeyD ^^

Tôi liền ở lại.

Chú là một người đàn ông thô kệch nhưng có trách nhiệm, chú đồng ý để tôi ở lại liền bận rộn lên, trước tiên cải tạo lại phòng chứa đồ, rồi đi nhặt về một chiếc giường gỗ, cuối cùng treo màn chống muỗi.

"Con ở đây nhé, nhà không có nhiều tiền, con chịu khó một chút, chúng ta nuôi nghèo." Chú lau mồ hôi, ngáp một cái.

Chú giống ba mẹ tôi, cũng thích nói về tiền.

Tôi liền chắp tay cầu nguyện: "Chú, chúc chú tiền nhiều nhiều."

Chú cười lớn, quay lại nói với cô Thúy ở cửa: "Nhìn xem, đứa trẻ này biết nói chuyện, tối nay tôi đi mua vé số, trúng năm triệu!"

"Lại mua vé số? Lãng phí tiền đó!" Cô Thúy không hài lòng.

Chú nhún vai, không nói gì thêm.

Buổi tối chú dậy ăn cơm, rồi đi làm ca đêm.

Nhưng mới ra ngoài nửa giờ, chú đã gọi điện về nhà.

Cô Thúy tưởng có chuyện gì xảy ra, vội hỏi có chuyện gì.

"Em đoán xem? Haha trời ơi, trúng rồi, trúng rồi!" Chú vui mừng phát điên.

"Trúng gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/phuc-tinh/chuong-7-8.html.]

"Vé cào, anh cào một tấm hai đồng, trúng năm vạn, giải nhất đấy, trời ơi, tiền nhiều, tiền nhiều quá!"

8

Chú tôi trúng thưởng vé số cào, năm vạn đồng!

Cô Thúy ngạc nhiên không tin nổi, hỏi đi hỏi lại qua điện thoại.

"Chính xác là năm vạn đồng, em đợi đấy, anh về ngay!" Chú không đi làm ca đêm nữa, chắc chắn cũng không còn tâm trí để làm.

Cô Thúy cười đến không khép miệng lại được, đi qua đi lại, lúc thì ngồi xuống, lúc thì ôm tôi hôn: "Yên Yên, con thật sự là phúc tinh của chúng ta!"

Tôi là phúc tinh sao?

Tiểu Kiều mới là phúc tinh chứ.

Phải lâu lắm, chú tôi mới về đến nhà.

Cô Thúy vừa mở cửa đã hỏi: "Sao lâu vậy? Thật sự có năm vạn không?"

"Đúng đúng, anh mua quạt máy cho Yên Yên và cả KFC nữa, nhìn này, phần ăn gia đình." Chú cầm một tay là quạt máy, tay kia là KFC, mặt tràn đầy niềm vui.

Cô Thúy hoàn toàn yên tâm, nhận lấy quạt máy rồi hít ngửi mùi KFC: "Đây chính là KFC à, thơm quá."

Tôi cũng ngửi thấy mùi thơm và biết KFC là gì. 

Anh tôi thường mua, nhưng hầu như chỉ ăn trong phòng làm việc, đôi khi còn dư khoai tây chiên và gà miếng thì vứt cho tôi ăn nốt.

"Chú ơi, KFC có cánh gà không?" Tôi nuốt nước miếng hỏi.

Chú cười ha ha, bế bổng tôi lên: "Có, nhiều lắm, chú mua riêng cho con đấy, Yên Yên ngoan, phúc tinh của chúng ta!"

Tôi cười tươi, tôi thích từ "phúc tinh".

Tối đó, căn nhà tràn ngập tiếng cười nói, tôi vừa ăn cánh gà vừa nghe chú và cô Thúy bàn chuyện tương lai.

"Có năm vạn đồng này, anh có thể mua một chiếc xe cũ để giao hàng, số tiền còn lại đem gửi tiết kiệm."

"Giao hàng chỉ cần chăm chỉ, mỗi tháng cũng được bảy tám nghìn, ngày tốt lành của chúng ta sắp tới rồi."

Chú tôi vung đôi tay thô ráp, như vẽ ra một bức tranh tươi sáng.

Cô Thúy cười khúc khích, liên tục gật đầu.

Bình luận

9 bình luận

Loading...