PHÚC TINH - Chương 29.2 + 30

Cập nhật lúc: 2024-07-04 22:06:03
Lượt xem: 1,150

Người phụ nữ kêu lên đau đớn, nằm vật xuống nắp capô, miệng la hét: "Đau quá, cứu tôi với, đ.â.m người rồi đ.â.m người rồi!"

"Chết tiệt, gặp phải kẻ ăn vạ!" Chú bực bội, mở cửa xuống xe.

Tôi thấy lạ, cũng theo xuống xe.

"Cứu tôi với, ông ta đ.â.m tôi, gãy lưng rồi!" Người phụ nữ kêu gào thảm thiết, không ngừng đập vào nắp capô.

Chú túm lấy bà ta: "Bà dám ăn vạ tôi à? Muốn c.h.ế.t phải không?"

"Nhìn kìa, ông ta đe dọa tôi, ông ta đánh..." Người phụ nữ ngẩng đầu hét lên, nhưng giọng bỗng dừng lại.

Chú cũng đứng đờ ra.

Bởi vì đó là mẹ tôi, người mẹ ba năm không gặp của tôi.

Tim tôi thắt lại rồi thả lỏng, tôi bình tĩnh đứng đó, như chiếc lá rơi dưới gốc cây ngô đồng.

Mái tóc rối bù của mẹ bay trong gió, bà nhìn chú rồi lại nhìn tôi, cổ họng dơ bẩn nghẹn ngào.

Tôi nhìn ra chỗ khác.

Chú "chậc" một tiếng, muốn nói gì đó nhưng không nói nên lời.

Chú lấy ví, rút ra vài tờ tiền đỏ ném cho mẹ: "Được chưa? Cút đi."

Mẹ tôi vồ lấy tiền, mắt sáng lên, cúi gập người cảm ơn liên tục: "Được rồi được rồi, tôi tự đi chữa."

Bà chạy nhanh đi.

Tôi đứng bên xe nhìn theo, thấy bà chạy đến núp sau một gốc cây xa xa.

Tôi và chú lên xe.

Chú muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng thở dài, im lặng lái xe.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/phuc-tinh/chuong-29-2-30.html.]

Xe đi qua gốc cây đó, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy mẹ dựa vào gốc cây, tay cầm tiền, khóc nức nở.

Xe chạy xa dần, mẹ cũng xa dần...

30

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi học tiếp thạc sĩ, tiến sĩ, và luôn đắm mình trong biển kiến thức.

Tất nhiên, mỗi khi có thời gian rảnh, tôi đều đến các vùng núi nghèo khó.

Đây là đề xuất của Tiểu Kiều.

Hiện tại, em cũng đã vào đại học, luôn quan tâm đến trẻ em ở vùng núi nghèo, đặc biệt là các bé gái.

"Chị ơi, sau này chúng ta mở trường ở vùng núi nghèo nhé, đặc biệt là trường cho nữ sinh." Tiểu Kiều giờ đây trẻ trung, sành điệu, đã trở thành một mỹ nhân thành thị.

Tôi hỏi em vì sao lại có ý tưởng này?

Khuôn mặt em thoáng buồn: "Ở những vùng núi nghèo, nhiều bé gái bị coi là sao chổi, là gánh nặng, giống như chúng ta hồi nhỏ."

Những lời này làm lòng tôi chua xót, như ký ức xa xăm ùa về, khuấy động trong tâm trí.

Đúng vậy, trên thế giới này biết bao nhiêu sao chổi, bao nhiêu gánh nặng.

Tôi ôm em vào lòng, gật đầu mạnh mẽ.

"Được!"

Hy vọng chúng tôi là những sao chổi cuối cùng, là những gánh nặng cuối cùng.

Hy vọng tất cả các bé gái trên thế gian này đều mãi mãi là phúc tinh, là những con cá chép may mắn.

(Hoàn)

Dư Không

Bình luận

9 bình luận

Loading...