PHÚC TINH - Chương 23

Cập nhật lúc: 2024-07-07 18:50:00
Lượt xem: 2,655

23

Lúc nãy người đông đúc lộn xộn, làm Tiểu Kiều sợ khóc nên tôi đã dắt em vào nhà.

"Mày là đồ xui xẻo, đừng có chạm vào Tiểu Kiều!" Mẹ tôi lao tới, ôm chặt Tiểu Kiều vào lòng.

Bà va mạnh vào vai tôi khiến tôi ngã lăn ra đất.

Đầu tôi choáng váng, không thể đứng dậy nổi.

Cô Thúy hoảng hốt ôm lấy tôi, còn chú định ra tay với mẹ tôi.

Tôi lắc lắc đầu, tỉnh táo lại.

Tôi nhìn thẳng vào mẹ, nhìn vào khuôn mặt giận dữ của bà.

Đó là khuôn mặt khiến tôi cực kỳ sợ hãi.

Hai năm đã trôi qua, nhưng nó vẫn như cơn ác mộng không thể xua tan.

"Đồ khỉ c.h.ế.t tiệt, vừa đen vừa xấu, biến đi!"

"Nhìn mày xem, sao tao lại sinh ra cái thứ này chứ?"

"Tao đã gây ra nghiệp gì mà phải chịu đựng mày? Đồ sao chổi, tất cả là do mày mà nhà mình nghèo khó như vậy!"

Những lời đó, từng chữ, từng câu đều cứa vào trái tim non nớt của tôi, không ngừng nghỉ.

Hai tuổi, bốn tuổi, sáu tuổi, tám tuổi...

Phải bao lâu nữa thì mới dừng lại được?

Thế là tôi nói: "Mẹ, con đã hiểu ra một điều."

Mẹ tôi ngây ra, cau mày nhìn tôi.

Tất cả mọi người đều im lặng, ngạc nhiên nhìn tôi.

Nhìn vào đứa trẻ nhỏ bé này.

Tôi nói: "Mẹ, con không phải là sao chổi, con là phúc tinh."

Mẹ tôi bật cười: "Mày nói cái gì? Cô mày dạy mày nói à? Ha ha ha buồn cười thật."

"Đây là con tự nghĩ ra." Tôi đứng lên từ vòng tay của cô Thúy.

Tôi bước tới trước mặt mẹ, thân hình nhỏ bé nhưng cao hơn bà đang ngồi.

"Mẹ, chính con đã chúc cho mẹ và ba ngày càng giàu có, chúc cho anh trai đỗ vào Bắc Đại, ngay từ ngày em gái chào đời."

Tôi nhìn về phía anh trai.

Anh cũng nhìn tôi, n.g.ự.c phập phồng, đôi môi run rẩy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/phuc-tinh/chuong-23.html.]

"Anh, anh đã cho con bánh mì không ngon, con đã cắm que tăm vào đó, ước rằng ba mẹ và anh đều được như ý muốn."

Tôi đã nói ra những điều mà tôi đã suy nghĩ rất lâu trong lúc này.

Hé lô các bác, là Xoăn đây ^^ Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn trên MonkeyD ^^

Giọng nói của tôi còn non nớt, nhưng cảm xúc của tôi đã dồn nén từ lâu.

Tôi là phúc tinh, tôi không phải là sao chổi.

Anh trai tôi rơi nước mắt: "Anh biết rồi... Anh đã tìm thấy nhật ký của em trong phòng chứa đồ, em đều viết trong đó, anh xin lỗi Yên Yên."

Nói xong, anh quay đầu bước đi.

Mọi người nhìn nhau.

Sắc mặt ba mẹ tôi biến đổi không ngừng.

Chú tôi tiến tới xoa đầu tôi, bế tôi lên.

"Yên Yên thật sự là phúc tinh, các người có biết không? Ngày đầu tiên chúng tôi nhận nuôi con bé, chúng tôi đã trúng năm vạn. Sau đó chúng tôi cần tiền để mở trạm chuyển phát nhanh, Yên Yên lại giúp chúng tôi trúng mười vạn."

"Mỗi ngày con bé đều cầu chúc cho tôi kiếm được nhiều tiền, nên chúng tôi ngày càng phát đạt. Đúng rồi, nhờ phúc của Yên Yên, vợ tôi đã mang thai."

Chú tôi tự hào và phấn khích.

Mọi người nhìn cô Thúy: "A Thúy mang thai à? Sao không nói?"

"Đúng vậy, định sinh xong mới nói." Cô Thúy cởi áo khoác, để lộ bụng, nhìn là biết đang mang thai.

"Chúng tôi rất biết ơn Yên Yên, nếu không có con bé, chúng tôi vẫn còn ở trong căn nhà thuê làm việc lặt vặt."

Cô Thúy xúc động lau nước mắt, cười nói: "Vì vậy, để đền đáp Yên Yên, căn nhà này đứng tên con bé, chúng tôi mua nhà là để dành cho con bé."

Câu nói của cô Thúy khiến mọi người sửng sốt, chuyện này tôi cũng không biết.

Mọi người xôn xao, sau đó cảm khái không ngừng.

Mẹ tôi không tin: "Các người mua nhà cho nó? Cho cái đồ xui xẻo này?"

"Không cho nó thì cho ai? Yên Yên chính là con gái ruột của tôi, tôi không chỉ muốn dành căn nhà này cho con bé, mà còn muốn chia một nửa gia sản cho nó, tôi chỉ biết nói chuyện tiền bạc, sau này kiếm được bao nhiêu triệu, đều có một nửa của Yên Yên!" Chú tôi quả quyết và kiên định.

Ông nói trước mặt mọi người là để mọi người chứng kiến lời hứa của ông.

Mọi người đều xôn xao, đồng thanh khen ngợi: "A Quân thật là đàn ông, tốt quá!"

Ba mẹ tôi mặt mày tái nhợt, thần sắc suy sụp, hồi lâu không nói gì.

Mọi người đều nhìn họ, như muốn xem họ còn có thể làm trò gì.

Ba tôi mất hết mặt mũi, không thể ở lại được nữa, ông liếc nhìn tôi một cái rồi kéo mẹ tôi rời đi.

Mẹ tôi bế Tiểu Kiều ngây ngô, ánh mắt mệt mỏi không còn điên cuồng nữa.

Bà nhìn tôi.

Tôi rúc vào vòng tay của chú, cho đến khi mẹ cùng ba lủi thủi bỏ đi.

Bình luận

9 bình luận

Loading...