PHÚC TINH - Chương 13 + 14

Cập nhật lúc: 2024-07-07 19:35:52
Lượt xem: 2,389

13

Trạm giao hàng ở phía nam thành phố trở thành phúc tinh của chúng tôi.

Từ khi chú tiếp quản, nó ngày càng phát triển, lượng hàng gửi và nhận ngày càng tăng, mỗi tháng đều kiếm được hơn bốn vạn đồng.

Cuối mùa thu, chú lại mua thêm một trạm giao hàng khác cũng ở phía nam thành phố, tuy lượng hàng gửi ít hơn nhưng mỗi năm cũng thu về hơn ba mươi vạn đồng.

Đầu mùa đông, chúng tôi chuyển đến một căn hộ lớn, rời khỏi căn nhà thuê cũ kỹ.

Căn hộ này có phòng tắm, điều hòa và ban công.

"Nếu không vì Yên Yên, chú cũng chẳng muốn thuê chỗ đắt thế này, chúng ta là người lớn không cần sống xa hoa." Chú vừa nấu ăn vừa cười, đặt tôi lên vai.

Lúc đó, cô Thúy cầm điện thoại bước vào, ngập ngừng hỏi: "Anh trai em nói, ngày mai là sinh nhật một tuổi của Tiểu Kiều, họ tổ chức tiệc ở khách sạn, chúng ta có nên đi không?"

Tiểu Kiều đã tròn một tuổi, thời gian trôi nhanh thật.

Vậy là tôi đã bảy tuổi.

Chú cau mày: "Đi làm gì? Để người ta chửi à."

"Không phải... hộ khẩu của Yên Yên vẫn ở nhà anh trai em, việc học hành, đi học của nó vẫn cần nhờ anh trai em, nếu chúng ta không đi..." Cô Thúy lo lắng việc tôi không thể đi học.

Chú thở dài: "Được rồi, đi thì đi."

Hôm sau, chúng tôi đến khách sạn.

Khách sạn tổ chức tiệc mừng của em gái tôi.

Lại là một buổi tiệc đông vui, họ hàng xa gần đều đến dự.

Bởi vì gia đình tôi giàu có, cô Thúy nói, ba mẹ tôi có thể có tài sản lên đến mấy trăm vạn đồng.

Anh tôi lại học ở Đại học Bắc Kinh, làm rạng danh dòng họ, khiến bao người họ hàng ghen tỵ.

Tôi đi theo chú và cô Thúy vào khách sạn.

Tôi đã bảy tuổi, cao hơn và trắng hơn chút, nhưng vẫn cảm thấy lo lắng như lúc sáu tuổi.

"Văn Thúy cũng đến rồi, dạo này phát tướng nhỉ, chắc kiếm được không ít tiền." Một người họ hàng đến chào.

Tôi ngạc nhiên, vì trước đây không ai thèm chào hỏi cô Thúy.

"Dạ đâu có, vẫn như cũ thôi." Cô Thúy khiêm tốn.

"Ôi trời, ai mà không biết nhà chị mở hai trạm giao hàng, mỗi năm kiếm cả trăm vạn? Giàu có lắm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/phuc-tinh/chuong-13-14.html.]

Người họ hàng cười, rồi nhìn thấy tôi, khen ngợi: "Yên Yên xinh đẹp quá, tôi suýt không nhận ra."

Tôi không thể tin có người khen mình, vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ, vội vàng nép sau lưng chú.

Chú cười sảng khoái, nhìn về phía trước.

Ba mẹ tôi xuất hiện.

Hé lô các bác, là Xoăn đây ^^ Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn trên MonkeyD ^^

14

Ba mẹ tôi đến.

Ba mặc vest, mẹ ăn mặc lộng lẫy, bế Tiểu Kiều, Tiểu Kiều tròn mắt nhìn chúng tôi, khuôn mặt trắng trẻo như công chúa trong truyện cổ tích.

Anh trai tôi không xuất hiện.

Cô Thúy chủ động chào hỏi: "Anh, chị, hai người khỏe không?"

"Đến thì đến, sao lại mang nó theo? Không sợ mang xui xẻo à?" Mẹ tôi chỉ vào tôi, tỏ vẻ cực kỳ không hài lòng.

Ba tôi không mắng tôi, nhưng cũng không nói gì, như người xa lạ.

Chú tức giận: "Ai xui xẻo? Có người tự mình xui xẻo, còn nói người khác xui xẻo, miệng mồm thật là thối!"

Chú đột nhiên bộc phát cơn giận đã dồn nén từ lâu.

Mọi người xung quanh im lặng.

Mẹ tôi ngẩn ra, có lẽ không ngờ chú lại phản ứng dữ dội như vậy.

Bà đỏ mặt, tức giận nói: "Anh chửi tôi? Anh nghĩ mình kiếm được chút tiền thì oai lắm à?"

"Mẹ kiếp, không ra gì, con cũng không đẻ nổi, con tôi học Đại học Bắc Kinh, sau này Tiểu Kiều cũng học Đại học Bắc Kinh!"

Mẹ tôi độc miệng, chọc đúng nỗi đau của chú.

Chú và cô Thúy mãi không có con, chưa nói đến chuyện con học Đại học Bắc Kinh.

"Đồ mặt dày, bà là cái thá gì!" Chú xắn tay áo, mặt đỏ bừng.

Tiệc tùng hỗn loạn, nhiều đứa trẻ sợ khóc, Tiểu Kiều cũng khóc, được người thân bế đi.

Cô Thúy ôm tôi ra ngoài, mắt đỏ hoe.

Tôi nhìn mẹ tôi như bà điên, nhìn ba tôi đẩy chú, bỗng hiểu ra nhiều thứ.

Tôi không khóc, chỉ thầm ước: tôi không muốn ba mẹ giàu nữa, không muốn anh học Đại học Bắc Kinh nữa.

Tôi muốn chú và cô Thúy có thật nhiều tiền, tôi muốn họ có con của mình.

Bình luận

9 bình luận

Loading...