Phúc An Lý trong gương - Phần 1

Cập nhật lúc: 2024-07-04 02:28:59
Lượt xem: 296

1

 

Nhà cũ ở Phúc An Lý rất lớn, có ba lối vào, đã trải qua trăm năm phong sương, mái ngói và mái hiên đã muốn đổ nát, hành lang gạch xanh trong sân cũng bị mài mòn không còn góc cạnh, nhưng hoa dâm bụt hai bên hàng năm vẫn tươi tốt, tràn đầy sức sống.

 

Bà ngoại ở trong sân sâu nhất, cây dâm bụt dưới bậc thang là cây khoẻ nhất, hàng năm bà ngoại đều phải chặt bớt những tán cây tốt nhất của nó xuống, cắm trên đất trống bên hành lang, mỗi ngày đều tưới nước, để nó mọc rễ nảy mầm, trưởng thành thành một gốc cây mới. Bà ngoại nói, tất cả dâm bụt trong sân này, đều là con của cây dâm bụt già kia.

 

Thời gian của bà ngoại, dường như đều trải qua dưới tàng cây kia, hoặc khâu vá dưới ánh nắng, hoặc uống trà hóng mát, thu quét lá rụng, đông quét tuyết, mùa hè hoa nở rực, dưới tàng cây hoa rụng đầy đất, bà ngoại cũng không chịu quét, để mặc cho chúng theo gió cuốn vào trong vườn rau, hóa thành bùn đỏ.

 

Không biết vì sao, cả nhà đều có vẻ bí ẩn khi nhắc đến những cây dâm bụt này, không bao giờ nói tới trước mặt bà ngoại. Chỉ có một lần, vợ mới cưới của anh họ đến kính trà cho bà ngoại, thuận miệng nói hoa dâm bụt này sớm nở tối tàn là điềm xấu, hãy chặt đi đề trồng tường vi.

 

Bà ngoại lúc ấy đặt ly trà của cô dâu mới trên bàn bát tiên sơn đen, trầm mặt nói: “Sớm nở tối tàn, năm nào cũng thế. Nếu cô ngại điềm xấu, sau này không cần đến sân của tôi đi lại là được, chỉ cần tôi còn có một hơi thở, một cây dâm bụt ở đây cũng không thể thiếu.”

 

Bà ngoại tính tình hiền hành, đối với con cháu từ trước đến nay đều dùng lời nói dịu dàng. Lần đó, bà ngoại thật sự nổi giận, mợ và anh họ ở một bên nhìn, cũng không dám giải thích cho cô dâu mới. Từ đó trở đi, tôi liền biết hoa dâm bụt này là nỗi đau của bà ngoại, không thể chạm vào.

 

Tôi được ba tuổi thì đến Phúc An, lúc sáu tuổi, hoa dâm bụt trong vườn đã có ba mươi sáu cây. Mùa hoa dâm bụt nở năm ấy, bà ngoại nghênh đón đại thọ bảy mươi tuổi. Nhân sinh thất thập cổ lai hi, theo phong tục, phải làm lớn, một ngày trước, người ta đã bắt đầu g..iết gà hầm thịt, bắc lồng hấp bánh bao.

 

Cậu, dì cả cùng mẹ tôi thương lượng sau lưng bà ngoại, nói có nên nhắn tin cho người ở quê hay không, mẹ tôi nói ngày lớn như vậy ở quê sao có thể không nhớ rõ? Nếu muốn đến, họ sẽ đến, không muốn đến, nhắn tin cũng sẽ không đến, nói cho bà ngoại biết, trong lòng có khi lại khó chịu.

 

Tôi biết ở quê có một họ hàng, giống như những bông hoa dâm bụt kia không thể nhắc tới trước mặt bà ngoại, nhưng tôi cũng biết trong lòng bà ngoại có kỳ vọng. Mấy ngày nay, bà ngoại thất hồn thất vía, thường nhìn quanh cửa chính, vừa nhìn đã biết là đang đợi người, tựa như ngày lễ ngày tết, tôi ngóng trông mẹ.

 

Kỳ thật mẹ trở về cũng không để ý tới tôi, mẹ chỉ có hai tay, một tay nắm chị gái yếu ớt như tiểu công chúa, một tay ôm em trai quý phái như tiểu thiếu gia, thấy dây giày của tôi bị sút ra, mẹ cũng chỉ hét một câu: “Lôi Lôi, buộc dây giày của con lại cho tốt, lỏng lẻo như thế, cẩn thận làm hỏng giày.”

 

Giày là giày da nhỏ của chị, tôi buộc chặt dây giày ngẩng đầu lên, thấy mẹ lấy mấy miếng thịt nướng vừa mới ra lò, một miếng đút cho em trai, một miếng đút cho chị. Tôi vừa định tiến lên nhận miếng còn lại, em trai phồng má mơ hồ nói: “Của con.”

 

Mẹ vội vàng nhét miếng thịt vào tay nhỏ của nó: “Của con, đều là của con, tiểu tổ tông.” Nói xong, mẹ liền nắm tay chị gái, dẫn họ đi xem hoa. Tôi sững sờ đứng tại chỗ, bà ngoại đi tới, nhét vào miệng tôi một viên kẹo sữa mềm mại, chút chua xót nho nhỏ trong lòng tôi liền ngọt ngào.

 

2

 

Ngày mừng thọ bà ngoại, có rất nhiều khách tới, tiệc rượu bày đầy ba sân, rộn ràng nhốn nháo rất náo nhiệt. Nhưng tôi biết, đồ ăn mang lên đầy đủ, người bà ngoại chờ cũng không tới, bởi vì mất mát trên mặt bà ngoại đã không che giấu được.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/phuc-an-ly-trong-guong/phan-1.html.]

Mẹ đỡ bà ngoại ngồi, tôi cố ý đếm một chút, hai cậu, dì cả và mẹ, bốn đứa con của bà ngoại đều ở đây, ông ngoại đã qua đời nhiều năm... Không biết là còn ai có thể làm cho bà ngoại trông mòn con mắt, kiễng chân chờ mong như vậy.

 

Khách khứa thay phiên nhau tiến lên kính rượu chúc thọ bà ngoại, bà ngoại rõ ràng cố gắng tỏ ra vui vẻ, cho đến cửa lớn vang lên một tiếng thét to: “Khách từ quê tới.”

 

Người trong toàn sân thoáng chốc an tĩnh. Tôi theo tầm mắt mọi người nhìn lại, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên dáng người hơi béo, mặt đỏ sậm mang theo một quả đào mừng thọ bước vào ngưỡng cửa, đi thẳng tới trước bàn bà ngoại.

 

Nói là khách, nhưng ngừoi ấy vừa đến, cả nhà đều không ổn. Bà ngoại hoảng hốt đứng lên, mấp máy môi, biểu tình trên mặt không biết là khóc hay cười. Đám con gái của bà ngoại cũng tỏ vẻ xấu hổ, không biết nên nói cái gì cho phải.

 

Người nọ mặc dù nhếch miệng cười, nhưng nụ cười cứng ngắc cũng là vẻ mặt không biết làm thế nào, cũng không nói lời nào, tựa như nhiều năm không lui tới thăm nhau nên đều đã quên nên xưng hô như thế nào.

 

“Lĩnh, con tới rồi à?” Vẫn là một câu nói của bà ngoại phá vỡ cục diện bế tắc.

 

Người nọ kinh ngạc, cùng bà ngoại nhìn nhau một hồi lâu, mới đờ đẫn gật đầu: “À, tới rồi. Tôi... mẹ tôi bảo tôi tới chúc thọ dì.”

 

Dì cả vội vàng nhận lấy đào mừng thọ trên tay dì ấy, bà ngoại lau nước mắt, chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh: “Ngồi, để dành chỗ cho con.”

 

Trên bàn quả nhiên có một bộ bát đũa không, người nọ vừa thấy, lúc ấy liền chạy vào trong phòng. Chỉ chốc lát sau, bên trong truyền đến tiếng khóc đau tận tâm can. Bà ngoại chán nản ngồi xuống; mọi người nhìn nhau.

 

Hôm đó là ngày mười tám tháng sáu âm lịch năm 1980, cây dâm bụt màu hồng phấn mở đầy nhà cũ Phúc An Lý, người vừa tới, bà ngoại gọi bà ấy là Tiểu Lĩnh, mẹ bảo tôi gọi bà ấy là dì, dì Lĩnh, ở quê.

 

Thì ra người ở quê chưa từng tới, ngay cả trong nhà có chuyện vui cũng không biết có nên mời hay không là dì Lĩnh, còn có người mẹ lớn tuổi của dì, là chị gái của bà ngoại.

 

Thảo nào mỗi khi đến ngày lễ ngày tết, bà ngoại sẽ tự mình đến cửa hàng bách hóa, tỉ mỉ đặt mua điểm tâm, trái cây, trà đường, thịt chín, vải hoa màu các loại quà tặng, bảo các cậu đưa về quê. Lúc trở về, cậu cũng không đi tay không, đậu phộng, khoai lang khô, miến đen và bông gòn mới trắng như tuyết, đều là quà ở quê gửi hồi báo.

 

Còn có một lần, cậu lớn về quê tặng quà trở về, mang cho tôi một con rối dây. Nó được làm bằng đệm đế giày. Đó là một tiểu cách cách mặc váy màu đỏ và xanh, lông mày được thêu trông rất sống động, tay chân được bện bằng dây thừng màu, kéo cái nào động cái đó, so với búp bê Bất Đảo Ông màu hồng phấn của chị tôi còn thú vị hơn.

 

Khi chị tôi tới, nhất định muốn mang con rối này đi, tôi nói không cho. Trước kia trong sân có lựu trái lớn, bánh táo bà ngoại hấp, tôi đều nguyện ý để cho chị, nhưng con rối này tôi rất thích, bà ngoại cũng thích, tôi nhiều lần thấy bà ngoại cầm nó yêu thích không buông tay, cho nên không thể cho chị tôi.

 

Mẹ cũng giúp chị tôi xin vài lần, nhưng tôi nhất định không cho. Mẹ rất tức giận, nói tôi bị bà ngoại chiều hư, quá độc đoán, không có tình chị em. Nói xong mẹ liền dẫn chị và em trai về nhà, tôi tiễn bọn họ đến cửa chính, mẹ cũng không quay đầu lại nhìn tôi một cái, tôi khóc đến đau xót tâm can, tựa như dì Lĩnh hôm nay.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...